Suy nghĩ của Phó lão gia Phó Gia Bảo một chút cũng không hay biết.
Lúc này hắn đã bị Lâm Thiện Vũ kéo đến thư phòng đè ngồi xuống trước bàn đọc sách, lại trơ mắt nhìn Lâm Thiện Vũ trong góc bàn lật ra bảng chữ mẫu cùng giấy bút thả xuống trước mặt hắn, lại tức giận mà không dám nói cái gì.
Lâm Thiện Vũ đứng ở trước mặt hắn, nói: " Hôm nay, vẽ xong mười tờ chữ mẫu, viết xong hết chàng mới có thể ra khỏi thư phòng."
Dựa vào cái gì! Hơn nữa bản thiếu gia cũng biết viết, sao có thể dùng từ vẽ!!! Phó gia bảo kìm nén bực bội trừng mắt nhìn Lâm Thiện Vũ một cái, nhưng ánh mắt vừa chạm tới đôi mắt tĩnh lặng, không chút gợn sóng của nàng, lập tức lại sợ hãi. Bởi vì hắn nhớ tới đến nắm đấm kinh khủng của Lâm Thiện Vũ, nhớ tới dáng vẻ Lâm Thiện Vũ tay cầm dao găm mặt không chút thay đổi xoẹt xoẹt mấy đường trên người hắn. Dù là để cởi dây trói, nhưng lúc đó nhìn thật sự rất đáng sợ.
Trong lòng hắn vừa sợ hãi, lại vừa không phục, còn có chút không cam lòng, dựa vào cái gì! Rõ ràng mình mới là trượng phu, rõ ràng nàng mới là người vừa được gả vào Phó gia, thế nhưng hắn phải ngồi ở đây chịu sự kiềm chế của nàng, còn phải bị nàng đánh, cuộc sống này có còn là cuộc sống dành cho người bình thường nữa không đây?
Nghẹn nửa ngày, rốt cục Phó Gia Bảo vẫn không nhịn được mà nói: "Dựa vào cái gì! Ta không làm! Ta không viết!"
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-phu-cua-nu-phu-xuyen-sach/1250003/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.