Chương trước
Chương sau
Huyện Nhạc Bình, Phó gia.
Đêm qua cổng huyện thành đã đóng rồi, cũng may là còn có mấy trang tử ở Phó gia vùng ngoại ô, cho nên Phó Gia Bảo liền để xa phu đánh xe tới một trong mấy trang tử đó, tạm chấp nhận ngủ lại một đêm, ngày hôm sau lại ngủ cho đến khi trời sáng choang, mới ở dưới sự thúc giục của xa phu ngồi xe ngựa trở về Phó gia.
Hắn ngáp một cái đi vào Phó gia, lại phát hiện trong nhà thật yên tĩnh, bọn hạ nhân ai cũng câm như hến, nhìn thấy hắn một câu cũng không dám nói, ánh mắt còn cực kỳ cổ quái.
Phó Gia Bảo theo bản năng sờ sờ quần, xác định mình đã đổi quần rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức một mặt không hiểu bị quản gia mời đến chính viện của nhà chính.
Hắn đi vào, liền thấy Phó lão gia và Tân thị một trái một phải ngồi ở chủ vị, Phó Chu đứng ở bên cạnh.
Thấy mặt Phó lão gia mặt đầy tức giận, Phó Gia Bảo bĩu môi, quay người liền muốn đi, lại bị quản gia ngăn lại.
Lão quản gia khuyên nhủ: "Thiếu gia, lão gia đang nổi nóng, ngài chớ lại làm cho lão gia tức giận thêm."
Thì ra là hôm qua Tân thị từ sớm đã chuẩn bị tốt cơm tối, tính toán đợi Phó Gia Bảo và Lâm Thiện Vũ trở về rồi người một nhà sẽ cùng nhau vui vẻ, náo nhiệt ăn cơm tối, ai ngờ đợi đến chạng vạng tối, chờ đến khi lão gia đều trở về rồi, Phó Gia Bảo và Lâm Thiện Vũ vẫn còn chưa trở lại.
Tân thị cảm thấy không thích hợp, khảng cách giữa Lâm gia và Phó gia cũng không xa lắm, ngồi xe ngựa một canh giờ là có thể vừa đi vừa về rồi, theo lý thuyết thì đến giờ này cũng nên về rồi, dù sao thì qua một canh giờ nữa cổng huyện thành sẽ đóng lại. Mà cho dù Phó Gia Bảo và Lâm Thiện Vũ muốn nghỉ lại Lâm gia một đêm, thì cũng nên cho người quay về thông báo một tiếng từ sớm chứ, sao đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì?
Phó lão gia cũng cảm thấy kỳ quái, thường ngày người hắn không yên tâm nhất chính là Phó Gia Bảo, thế nhưng hôm nay con trai và con dâu cùng ra ngoài, lại là đến Lâm gia, vốn hắn rất yên tâm, kết quả vì sao vừa đi liền không thấy tăm hơi rồi?
Phó lão gia lập tức phái người đến Lâm gia xem sao.
Trước khi cổng huyện thành đóng lại, hạ nhân kia cũng đuổi kịp thời gian mà trở về, câu nói đầu tiên đã khiến Phó lão gia tức giận đến mặt xanh mét.
Chỉ vì tên gia đinh kia nói: "Thưa lão gia, đại cữu tử Lâm gia nói hôm qua đại thiếu gia đi dạo kỹ viện bị lão gia ngài trách phạt, lại dám ở trên bàn cơm vu hãm nói Thiếu nãi nãi đánh hắn, cho nên bọn họ đã đem thiếu gia đuổi ra ngoài, lại để Thiếu nãi nãi ở lại Lâm gia. Còn nói nếu như Phó gia không có thành ý, vậy thì cứ để Thiếu nãi nãi ở lại Lâm gia luôn đi..."
Từ khi nghe những lời gia đinh kia nói, Phó lão gia liền tức giận đến hơn nửa đêm vẫn không ngủ được, hôm nay sáng sớm đã ngồi sẵn ở nhà chính mà chờ, không nghĩ tới Phó Gia Bảo lại kéo đến tận lúc mặt trời lên cao rồi mới trở về, như vậy thì cũng thôi đi, hắn lại còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, không có vấn đề gì, thực sự là... thực sự là muốn chọc hắn tức chết mà!
"Nghịch tử! Bây giờ ngươi lập tức đến Lâm gia nhận lỗi, đón con dâu trở về cho ta!"
Phó Gia Bảo dĩ nhiên không làm, hắn thật vất vả mới hất cẳng được Lâm Thiện Vũ, tốt nhất là nàng cứ vĩnh viễn ở lại Lâm gia không trở lại đi! "Muốn đi thì ngài tự đi đi, dù sao ta cũng không đi."
"Thật sự là muốn lật trời mà! Nuôi ngươi lớn như thế, ngươi lại còn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, chẳng lẽ còn muốn để ta đem gia pháp ra mới chịu nghe lời?"
Phó Gia Bảo gân cổ lên, nói còn to hơn Phó lão gia, " Ngài đi lấy đi, ta lại sợ ngài chắc?"
Khuôn mặt Phó lão gia đều giận đến đen sì cả rồi, hắn đứng dậy muốn sai người đi lấy gia pháp đến đây, lại bị Tân thị ngăn lại.
"Lão gia, có chuyện gì từ từ nói cho rõ ràng, Gia Bảo vẫn còn nhỏ, sau này nhất định sẽ không như thế nữa."
Phó Chu cũng khuyên hắn, "Phụ thân, thân thể đại ca yếu đuối, lần trước bị dùng đến gia pháp nửa tháng trời còn chưa dậy nổi, lúc này đại tẩu vẫn còn đang chờ đại ca đi đón về mà!"
Phó Gia Bảo khinh thường nhìn bọn họ, hắn đặt mông ngồi xuống ghế, chân gác lên cao, thoải mái ngồi uống trà, bộ dáng thật sự vô cùng phách lối, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc đứng trước mặt Lâm Thiện Vũ.
Tân thị và Phó Chu khuyên ngăn, trấn an Phó lão gia một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, chỉ vào Phó Gia Bảo nói: "Người đâu tới đây, đem nghịch tử này trói lại cho ta."
Phó Gia Bảo nhấp một ngụm trà, không chút để ý đáp: "Lại muốn nhốt ta? Lần này dự định nhốt ở chỗ nào? Từ đường hay kho củi? Không cần phiền người khác động thủ, tự ta đi đến đó."
Phó lão gia cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ cũng thật hay! Người đâu tới đây, trói hắn lại, bắt đưa đến Lâm gia, ngay trước mặt con dâu."
Nghe được hai chữ "con dâu" này, tay Phó Gia Bảo run rẩy một chút, suýt nữa đánh rớt chén trà, hắn quẳng chén trà đi, đứng bậy dậy, kêu lên: "Lão đầu tử ngài muốn làm gì?"
Phó lão gia đáp: "Đưa ngươi đến Lâm gia, tới lúc nào con dâu chịu tha thứ ngươi, thì lúc đó ngươi lại theo con dâu trở về!"
Phó Gia Bảo lập tức quay người chạy ra ngoài, dưới chân như có gắn thêm bánh xe vậy.
Phó lão gia trông thấy dáng vẻ này của hắn, càng khẳng định suy đoán trong lòng, lập tức nghiêm nghị hô: "Đều thất thần cái gì, mau đem hắn trói lại!"
Bảy tám tên gia đinh cao to, cường tráng của Phó gia cùng nhau nhào lên, chỉ nháy mắt đã đem Phó Gia Bảo trói gô lại.
Lần này Phó lão gia còn sai người chặn miệng hắn lại, tránh để tên tiểu tử này còn nói ra mấy lời chọc giận người.
Tân thị thấy thế, có chút bận tâm nhìn Phó Gia Bảo một chút rồi lên tiếng: " Để ta cho người chuẩn bị chút lễ vật cùng mang đến Lâm gia?"
Phó lão gia bị Phó Gia Bảo làm cho tức giận đến choáng váng đầu, đang muốn trực tiếp mang người đi, nghe thấy lời này mới gật đầu nói: "May là nàng cân nhắc chu đáo."
Tân thị liền lui xuống chuẩn bị lễ vật.
Phó Chu thấy Phó lão gia cho người đem Phó Gia Bảo nhét vào xe ngựa, liền lên tiếng để hắn cũng cùng theo đi, hắn nói: "Hiện tại người của Lâm gia chắc chắn là vẫn còn đang tức giận, Lâm gia bọn họ có hai anh em, Phó gia chúng ta cũng có hai anh em, đại ca đã như vậy rồi, nếu để con qua đó, nói không chừng có thể đánh quan hệ tốt với hai an hem của Lâm gia."
Phó lão gia nhìn Phó Chu hào hoa phong nhã trước mặt mình, vui mừng nói: Nếu như Gia Bảo có thể hiểu chuyện được như con nửa phần thôi thì đã tốt lắm rồi.
Phó Gia Bảo còn đang ở trong xe ngựa ra sức giãy dụa nghe được câu này, hung hăng dùng hai chân đạp thùng xe một phát.
Một lúc sau, Phó lão gia liền dẫn theo Phó Chu và lễ vật bồi tội, cùng với Phó Gia Bảo đang bị trói gô thành một cục, ngồi xe ngựa đi đến Lâm gia.
Thời gian này ba cha con Lâm gia đều đang ở dưới ruộng xử lý thu hoạch hoa màu, Lâm mẫu và hai con dâu cùng nữ nhi ở nhà làm việc, Lâm Thiện Vũ thì lấy cớ tâm tình không tốt, ở một mình trong phòng tiếp tục luyện công.
Lúc này mỗi nhà đều có rất nhiều công việc phải làm, bởi vậy khi người của Phó gia gióng trống khua chiêng tới đây cũng không có gây ra bao nhiêu chú ý đối với thôn dân, chỉ có mấy người bình thường ưa xem náo nhiệt là chạy tới ruộng của Lâm gia thông báo cho ba cha con họ về chuyện này.
Gửi gắm nhờ hàng xóm láng giềng ở ruộng bên cạnh trông coi ruộng giúp mình xong Lâm phụ liền dẫn hai con trai trực tiếp về nhà.
Vừa về đến nơi chỉ thấy trước cổng nhà mình có hai chiếc xe ngựa đang đậu ở đó, còn có mấy hạ nhân ôm theo hộp quà được bao gói đẹp mắt đứng ở trong sân.
Mấy cha con Lâm gia nhìn qua tình hình này liền hiểu rõ, Phó gia mang lễ vật tới cửa nhận lỗi. Bọn họ đã sớm nghĩ tới sẽ có một màn như thế, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Phó lão gia cũng đến, lại còn đến nhanh như vậy!
Đối mặt với Phó lão gia, thái độ của ba người cũng ôn hòa, dễ chịu hơn nhiều, Lâm phụ và Phó lão gia vốn có mấy phần giao tình, lập tức liền mời Phó lão gia vào nhà, lại thấy hắn trịnh trọng chắp tay, hướng về bọn họ nhận lỗi, sau đó nhìn về phía xe ngựa.
Ba người Lâm gia cũng nhìn theo, trông thấy gia đinh của Phó gia đem Phó Gia Bảo đang bị trói tay trói chân, nhét miệng từ trên xe ngựa xuống dưới, sắc mặt đều có chút khó coi. Hóa ra Phó Gia Bảo là bị ép buộc phải tới?
Nhưng trước đó Phó lão gia đã trịnh trọng nhận lỗi, bây giờ bọn hắn cũng không tiện ở trước mặt mọi người tỏ thái độ gì. Ba cha con Lâm gia liếc nhìn nhau, Lâm phụ mở lời nói: "Ông thân gia mời vào nhà, vào nhà! Uống ngụm trà đã rồi có gì từ từ nói." Phó lão gia gật đầu, để gia đinh chờ ở bên ngoài, còn mình thì mang theo Phó Gia Bảo và Phó Chu bước vào Lâm gia.
Cổng cũng đóng lại, đem những ánh mắt hiếu kỳ của nhóm thôn dân kia chặn lại bên ngoài, Lâm phụ mời Phó lão gia ngồi xuống ghế, lại nhìn Phó Gia Bảo một chút, rồi mới lên tiếng: "Phó lão gia, chuyện hôn sự này là do hai vị lão nhân quyết định, đã qua nhiều năm như thế, mắt thấy Phó gia càng ngày càng tốt lên, trong lòng ta đối với hôn sự này, cũng càng ngày càng hài lòng. Ai biết được Phó Gia Bảo có thể làm ra loại chuyện này chứ? Ngay từ đầu ta cũng thật không tin, đừng nói mấy nhà có mặt mũi, danh vọng như các người mà chính là những nhà chân lấm tay bùn kia, cũng không có chuyện nam nhân vừa mới thành thân ngày thứ hai đã đi dạo kỹ viện. Con của ngươi ngược lại rất giỏi, bất quá là có cái danh phong lưu phóng túng, nhưng còn con gái của ta sau này biết phải sống thế nào?"
Nói đến chuyện này, mặt Phó lão gia đầy áy náy, hắn nói: "Tất cả đều do ta không biết dạy con. Lần này ta đem khuyển tử đến đây, chính là để cho hắn tự mình nhận lỗi với con dâu, chỉ mong mọi người có thể nguôi giận, khuyển tử xin để mặc cho Lâm gia tùy ý xử trí."
Phó Gia Bảo vẫn còn đang bị trói chặt, miệng bị chặn, nghe được cha hắn nói như vậy bị dọa đến mức hai mắt trợn to, mặt tái mét, Lâm gia là chỗ nào, là võ lâm thế gia lui về ẩn cư đã nuôi ra mụ la sát Lâm Thiện Vũ kia, rơi vào tay bọn họ, hắn còn có thể giữ mạng được sao. Hắn muốn giãy giụa, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy hai anh em Lâm gia đang mắt lom lom nhìn chằm chằm mình, lập tức trái tim đều lạnh toát...
Mà lúc này, Lâm mẫu đang ngồi trong phòng Lâm Thiện Vũ khuyên nàng theo người của Phó gia trở về. Nàng nói: "Con là nàng dâu của Phó gia, chung quy là phải trở về, lần này Phó lão gia tự mình mang theo Phó Gia Bảo đến đón con, lại đưa tới nhiều đồ như vậy, chính là vì cho con mặt mũi, con đợi kéo dài thêm một lúc thì được nhưng không cần phải quá tùy hứng."
Lâm Thiện Vũ lạnh nhạt nói: "Phó Gia Bảo không phải tự nguyện đến?!"
Lâm mẫu có chút do dự gật đầu, nàng rất lo lắng con gái không chịu trở về, dù sao Phó lão gia tự mình đến đây, đã rất có thành ý, lần này sai lầm là ở Phó Gia Bảo, nếu như hôm nay con gái trở về, còn có thể lưu lại ấn tượng tốt cho người của Phó gia, nếu như lại cứ kéo quá lâu không chịu về, Phó gia mất hết mặt mũi, sau này chỉ sợ sẽ sinh ra khúc mắc với nàng.
Lâm Thiện Vũ còn rất hiểu rõ Phó Gia Bảo, thấy mình đoán đúng cũng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. So sánh với việc ở lại Lâm gia, tất nhiên nàng càng muốn trở lại Phó gia, dù sao người của Phó gia cũng chưa quen thuộc với nàng, mà nàng chiếm lấy thân thể của Lâm đại cô nương ở lại Lâm gia, ngày ngày đối mặt với người của Lâm gia, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, thời gian lâu dài nói không chừng còn bị Lâm gia nhìn ra sơ hở.
Nhưng nếu trực tiếp cứ vậy theo trở về, hình như có chút dễ dãi, thua thiệt. Lâm Thiện Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỉ cần Phó Gia Bảo đồng ý tự mình động thủ nấu cho con một bữa cơm, con liền tha thứ cho hắn, cùng hắn về Phó gia." Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Nếu như Phó Gia Bảo không chịu, cứ đưa hắn đến đây, con có biện pháp để hắn đáp ứng."
Lâm mẫu cao hứng gật đầu, lập tức ra nhà chính, nói ra yêu cầu của Lâm Thiện Vũ.
Giống như suy đoán của Lâm Thiện Vũ, quả nhiên Phó Gia Bảo không chịu, thế là dưới ánh mắt kinh dị, sợ hãi của hắn, hai anh em Lâm gia đem hắn kéo vào phòng của Lâm Thiện Vũ, còn đóng chặt cửa lại.
Một mình cùng Lâm Thiện Vũ ở trong một gian phòng, Phó Gia Bảo cũng không còn quá sợ hãi như trước nữa, bởi vì hắn biết, Lâm Thiện Vũ không dám giết hắn. Nhưng mà khi Lâm Thiện Vũ nhìn về phía hắn, hắn vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Hắn đang bị trói, chỉ có thể liên tục nhảy nhảy lui về sau, lại nhảy một chút, đến cửa phòng rốt cuộc không nhảy ra được nữa, mới chịu ngừng lại.
"Ta cho ngươi biết, bản thiếu gia sẽ không nấu cơm cho bà la sát như ngươi!" Muốn một đại nam nhân đường đường chính chính như hắn xuống bếp nấu cơm cho nữ nhân độc ác này ư, nằm mơ!
Lâm Thiện Vũ đi đến trước mặt hắn, phát hiện da gà trên cổ hắn đều dựng đứng cả lên rồi, bỗng nhiên mỉm cười, nàng chắc chắn nói: "Chàng sẽ đáp ứng."
Phó Gia Bảo thấy nàng khẳng đinh như vậy, trong lòng có chút chột dạ, hắn nghĩ tới thuật điểm huyệt của Lâm Thiện Vũ, lập tức nói: "Ngươi chính là muốn giống như lần trước làm cho ta muốn nhúc nhích cũng không được, sau đó mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm chứ gì?" Hắn cố ý làm ra vẻ khinh thường, "Hừ, còn nói là võ lâm cao thủ, trừ điểm huyệt ra ngươi còn biết cái gì?"
Nghe được phép khích tướng này, lại nhìn bộ dáng Phó Gia Bảo ngoài mạnh trong yếu, Lâm Thiện Vũ thản nhiên đáp: "Được, vậy ta cũng không dùng điểm huyệt."
Phó Gia Bảo thấy nàng trúng kế, trong lòng có chút đắc ý, xem ra nữ nhân này cũng không thông minh như ta nghĩ, ánh mắt của hắn lóe lên một cái, lại nói: "Bây giờ ta đang bị trói, cùng bị điểm huyệt có gì khác nhau đâu? Trừ phi ngươi đem dây thừng mở ra như vậy mới công bằng."
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ kỳ quái nhìn hắn, một lát sau, trong ánh mắt thấp thỏm của Phó Gia Bảo gật đầu, "Được thôi."
Thấy sự đắc ý và mừng rỡ không che lấp được trên gương mặt Phó Gia Bảo, khóe miệng Lâm Thiện Vũ hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
=-=-=-=-=-=-=
Phó – hai mặt – Gia Bảo lúc cần thì xum xoe nàng nàng ta ta, giờ lật mặt lại đổi giọng ta – ngươi rồi. Qua chương sau sẽ hết dám lộn xộn như vậy nữa =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.