Nàng được hưởng đãi ngộcủa nữ hoàng nước Anh… Tiểu thụ cặn bã ngu ngốc cẩn thận từng ly từng tý, đỡnàng xuống xe ngựa.
Mặc dù nghĩ nát óc vẫnkhông hiểu sao hôm nay tiểu thụ cặn bã ngu ngốc lại ân cần như vậy, tuy nhiênphải nói rằng, vì câu “tự nhiên tốt bụng, khôngphải trộm thì cũng là cắp” mà da đầu nàng cực kì tê dại.
Nhưng nàng cũng khôngđành lòng đả kích sự ân cần này của tiểu thụ cặn bã ngu ngốc, chỉ có thể cẩnthận đáp lại.
Bỗng nhiên lại có khôngkhí tương kính như tân [1]. Sau khi dâng hương xong, trả tiền hương, tiểu thụngu ngốc cặn bã còn rất dịu dàng đưa nàng đi dạo rừng đào, sợ nàng leo núi vấtvả còn nắm tay nàng rất chặt, thỉnh thoảng lại dùng khăn lau mồ hôi cho nàng,đi chưa được ba bước đã hỏi nàng có muốn uống nước hay không.
… Khác thường tức là yêuquái. Nếu không phải đôi mắt hạch đào của thất công tử vẫn chớp chớp, nhìnnhững người đi trên đường, Mộ Dung Xán còn thật sự nghi ngờ có phải tối quathất công tử cũng bị xuyên không rồi không… Nhưng càng nhìn càng sợ hãi, nàngnghiêm túc cân nhắc khả năng thất công tử bị xuyên…
“Đài Loan, Đài Bắc?” Nàngcẩn thận hỏi.
“Đài Loan Đài Bắc?” Nétmặt thất công tử trở nên bối rối, “Nương tử, nàng muốn làm thơ sao?” Nhưng màkhông có gì loan, đây cũng không phải phương bắc mà.
Không phải xuyên không.Mộ Dung Xán thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ha ha, không… Thiếp thân chỉ nói mấy chữmà thôi, nào biết làm thơ…” Đến đạo văn cũng khó, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-hoa-phu-quan/2016203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.