Đánh đến đau cả tay,giọng của thất công tử cũng khàn đi, thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán mới dừngtay… Sau đó liền òa khóc.
Đương nhiên không phải vìthương thất công tử… Nghĩ hay thế. Đó là sự ẩn nhẫn suốt mười mấy năm đã đếncực hạn, vất vả lắm mới thấy ánh sáng, hóa ra lại chỉ là một que diêm, vừa sánglà vụt tắt.
Nàng rất ủ rũ, cực kì ưuthương, mất hết ý chí. Sớm biết thế này thì thà để di nương gả nàng cho thiếugia ngu ngốc của tể tướng, ít nhất bị đánh cũng không dám nói ra, nàng còn cóan nhàn sống qua ngày… Nếu không thì cái người ốm ốm yếu yếu ở sân sau của nhàtể tướng, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt…
Ít nhất tốt hơn cái tênthất công tử ăn chơi gái gú này!
Ông trời ơi, nàng cũngkhông mong cái gọi là một đời một kiếp chỉ có hai người… Vô nghĩa, có thể ba vợbốn nàng hầu thì làm gì có ai chọn chung tình. Tôi cũng chẳng phải hàng dùngmột lần, còn tin tưởng sát na [1] tức vĩnh hằng gì chứ… Nhảm nhí!
Những gì nàng muốn chỉ làmột bát cơm yên ổn, một cái giường yên ổn, mọi người hòa thuận rồi cùng đượclợi. Có thể sinh được con cái là tốt nhất, nếu không thì nhận nuôi một đứa…Hoặc là rất nhiều đứa. Kiếp trước nàng muốn làm giáo viên mẫu giáo, lại bị mẹbắt đi học quân sự… Chứ nàng không muốn sinh nhiều đâu.
Yêu cầu của nàng quá đánglắm sao? Thật sự quá đáng sao? Vì sao trên dưới của Lý gia đều đồng ý để nàngbớt lo, vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-hoa-phu-quan/2016187/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.