Mê cung có trăm vòng phức tạp, từng chỗ rẽ sẽ thông sang các hướng khác nhau, ngàn ngàn vạn vạn lối đi cũng chỉ có một lối đi chính xác. Vậy mà Cổ Phong nhìn ra, mỗi hướng Trình Tử Xuyên di chuyển đều vô cùng chính xác.
Lại gặp một chỗ ngoặt, Cổ Phong hỏi: “ Ngươi không hề do dự chút nào sao?”
Trình Tử Xuyên trả lời: “ Ta không biết đây có phải đường ra hay không, nhưng đây nhất định là hướng ta muốn đi nhất.”
Cổ Phong nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới nói: “ Ngươi không thích hợp nhận sự truyền thừa của ta.”
Không phải vì tư chất thiên phú không đủ, mà là vì quá đủ. Dạng ngườinày, tâm tính này, không cần người khác truyền thừa, tự mình phát triểnmới là thích hợp nhất.
Đến cả sự truyền thừa của Tiên đế cho hắn cũng rất lãng phí.
Trình Tử Xuyên mỉm cười, đưa tay về phía trước thăm dò, lí do hắn đến, vốn cũng không phải vì truyền thừa.
Cổ Phong thở dài một tiếng rất nhỏ, nhìn sang Lâu Nguyệt Đồng.
Phất tay tiêu diệt hết một đống yêu vật, Lâu Nguyệt Đồng thổi thổi ngón tay: “ Có chuyện gì không?”
“ …” Cổ Phong xuất hiện bị nàng nhìn thấy cũng không giận, nói như đangtrần thuật, “ Trong đám người đến Cổ Linh Mộ này có ba người ta khôngnhìn thấu, một là Trình Tử Xuyên, một là Trình Diệu, người còn lại chính là ngươi.”
“ Trình Tử Xuyên ta có thể miễn cưỡng chấp nhận, Trình Diệu kia là gì mà dám đánh đồng hắn với ta?” Tiểu ma nữ khó chịu mở miệng.
“ Nhìn không thấu Trình Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/12678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.