“ Mặc dù nhìn ngươi không giống, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, đạo hữu, ngươi là người sao?”
“ Đạo hữu, tại sao ngươi lại nhảy từ trong núi ra?”
“ Đúng rồi, không biết nên xưng hô thế nào?”
Phó Diễn Chi phe phẩy quạt, trên mặt là một nụ cười có thể nói là phongtao, nhìn qua không giống người tu tiên mà giống một quý công tử thế gia phong lưu thiếu kiềm chế. Cái miệng kia của hắn dọc đường không hềngừng nghỉ, dù Lâu Nguyệt Đồng lười phản ứng, hắn vẫn cứ liên tục tuônchữ ra ngoài.
Mở miệng một tiếng “ đạo hữu”, rõ ràng là tên gọi châm chọc, cứ thế bị hắn gọi cực kì thân thiết.
Bọn họ đang đi về hướng Trình gia, lúc trước, Phó Diễn Chi vốn vì trốnTrình Thiên Thiên mới bỏ chạy nên tuyệt đối không muốn đi, nhưng ngẫmlại, Trình gia so với biên giới hỗn loạn thì tốt hơn nhiều, nói khôngchừng còn có cơ hội chạy trốn, vì thế bèn đồng ý.
Nhưng Phó thiếu cung chủ trời sinh nhớ ăn không nhớ đánh, có cơ hội là liên tục cợt nhả.
Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy người này quá phiền phức, u ám ngắt lời: “ Không muốn có lưỡi nữa?”
“ ...” Tiểu mỹ nhân khó chiều thật, lại còn hung dữ như vậy. Phó Diễn Chi nhún vai, “ Được được được, vậy ta hỏi câu bình thường. Vật gì ở Trìnhgia có khả năng hấp dẫn ngươi?”
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Lâu Nguyệt Đồng thật sự trả lời: “ Một món tiên khí.”
Mắt Phó Diễn Chi chợt lóe. Nghe nói các thế lực lâu năm đều có bảo vật trấn phái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/12669/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.