Chương trước
Chương sau
Bạch Ly cười bất lực, thuận miệng đáp: "Nói vậy ngươi đã đánh chủ ý lên người bộ lạc Hổ Đại rồi đúng không?"

Laelia người bạn này của Bạch Ly là một á thú nhân vừa có thân phận vừa có cá tính, không những vậy còn thông minh lanh lợi, chí hướng cao xa. Nói thân phận thì Laelia là chắt của tế ti Dai. Nói cá tính... Ngay từ nhỏ Laelia đã bày tỏ sự sùng bái đối với những người đã mở ra một tương lai càng thêm tốt đẹp cho Thế Thú ba ngàn năm trước. Cậu tò mò đối với mảnh đất của Thần Thú, tầm mắt luôn tìm tòi những thứ mà người xưa chưa biết. Nói thẳng ra Laelia là muốn đi theo chí hướng của cư dân Thế Thú vào thời đại cường thịnh, vì Thế Thú khai quật càng nhiều nhu cầu sống tốt hơn.

Mà nguyên nhân chủ yếu khiến hai người thân như khuê mật là do Bạch Ly cũng có niềm yêu thích tìm tòi giống Laelia. Mặc dù cậu không có ý chí mãnh liệt như Laelia. Laelia đối với cái gì cũng tỏ ra tò mò, đôi khi còn chủ động thử những thứ không biết ăn vào có chết không. Nếu không có Bạch Ly, thiết nghĩ á thú nhân này đã chết không biết bao nhiêu lần cho đủ.

Vì quá có cá tính nên Laelia cảm thấy thú nhân trong bộ lạc không có ai hợp với mình cả.

Ở thời điểm á thú nhân cá tính này định bụng bỏ qua sự nguy hiểm bên ngoài bộ lạc, muốn một mình ngao du Thế Thú thì hai bộ lạc lại sáp nhập...

Đó là một cơ hội để mở rộng sự hiểu biết, đồng thời gặp gỡ thêm càng nhiều người.

Dù sao so với để Laelia tự mình mạo hiểm, cậu thật lòng hi vọng á thú nhân này sẽ tìm thấy bạn đời của mình trong lễ tuyển chọn tộc trưởng lần này. Cho dù sau đó Laelia muốn đi đâu thì cũng có bầu bạn của cậu ấy đi cùng.

"Rất đáng để thử."

Laelia không né tránh vấn đề này mà ngược lại còn tỏ ra đương nhiên, dương dương tự đắc vì quyết định chí lý của mình.

Bạch Ly chỉ biết cười, đặng nói: "Bây giờ họ còn đang dời tộc, rất lộn xộn. Đợi họ dời xong đi."

"Nghe nói họ đông hơn chúng ta."

"Ừm."



Laelia gật đầu.

"Vậy sao không phải do chúng ta dời sang bên đó?"

Bạch Ly thắc mắc thật sự. Không phải ít người thì dễ di dời hơn sao? Cũng dễ sắp xếp nữa.

Bây giờ vì sự di chuyển của Hổ tộc mà cả mảnh đất của bộ lạc cứ như bị sới lên hết một lượt rồi sắp xếp lại. Tính ra bởi vì nhà của cậu nằm ở phía Tây ngoài cùng của bộ lạc, vị trí hẻo lánh không được để mắt tới nên đến giờ cậu vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi sự di dân của bộ lạc Hổ Đại. Đương nhiên còn có phần lớn nguyên nhân do nơi ở của bộ lạc Hổ Đại trước đây nằm ở phía Đông, cho nên bây giờ chuyển tới họ cũng xếp ở phía Đông bộ lạc cậu nhiều hơn, rồi từ phía Đông dần dần xâm nhập vào bộ lạc. Nhưng rõ ràng không chỉ có mình cậu cảm thấy vậy.

Laelia ngược lại không hề có thắc mắc mà nhún vai, nói không chút gánh nặng: "Bởi vì tế ti ở đây."

Bạch Ly ngẩn ra, nhưng rồi nhanh chóng hiểu được mà cười.

Đúng vậy, vì họ có tế ti. Hổ tộc đã mất tế ti nên mới cần hợp nhất với một bộ lạc khác.

Sau đó cậu còn nghĩ sâu xa hơn rằng, có lẽ bộ lạc Hổ Đại còn rất tình nguyện dời tộc đi nữa ấy chứ. Bởi vì vì một lý do không biết tên nào đó, từ khi tế ti mới của bộ lạc Hổ Đại không chịu xuất hiện, tế ti cũ dần dần chết già chết mòn, thành viên của bộ lạc cũng dần bớt đi, ấu tể sinh ra lại mỗi năm một ít. Bộ lạc Hổ Đại cảm thấy nếu còn tiếp tục ở trên mảnh đất cũ như thể đã bị nguyền rủa nữa họ sẽ bị diệt tộc, cho nên vô cùng hăm hở dọn nhà.

Dù sao thì Bạch Ly cũng không định đi xem đám thú nhân vung móng đào đất dựng nhà, bụi bặm bay khắp nơi, cho nên mặc kệ Laelia đi một mình, cậu vẫn ở nhà sống cuộc sống trạch thú của cậu.

Đi hái rau, hái rau. Đi trồng trọt, trồng trọt. Cuộc sống đơn điệu nhưng cậu lại rất thích thú. Mặc cho người trong bộ lạc như dồn hết tầm mắt vào nhóm Hổ tộc mới tới, trên con đường từ nhà đến ruộng, từ ruộng vào rừng vẫn luôn hiện diện bóng dáng nhỏ xinh của cậu, đi đi về về không biết mệt.

Cho đến một sáng nọ...

Ầm ầm ầm!



Bạch Ly bị âm thanh kia dọa sợ, tưởng đâu trời sập bật dậy từ trên giường chạy ra ngoài, đến tóc cũng chẳng kịp chải chuốt lại. Tất cả hành động chỉ diễn ra trong một nốt nhạc, nếu có người ở đây họ cũng chỉ kinh ngạc nhìn thấy một tia chớp lóe qua trong không gian, sau đó thân ảnh của Bạch Ly đã xuất hiện ở cửa. Không khác gì đi đầu thai... Có cảm giác rất buồn cười.

Kết quả nghênh đón cậu lại là một đống bụi mù bay tứ tung...

Rầm!

Bạch Ly không chút do dự lùi vào trong nhà, đồng thời đóng sập cửa lại.

Đứng ngốc ở sau cánh cửa hồi lâu, Bạch Ly vẫn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.

Núi lỡ? Đâu có.

Mặc dù phía sau nhà cậu có một ngọn núi thật nhưng nó vừa dày nặng vừa thấp, thực chất là một tảng đá lớn, không có khả năng sụp lỡ.

Thế là cái gì?

Hiệu quả âm thanh thì lớn, bụi cũng nhiều nhưng không có cảm giác nguy cơ tứ bề khiến người ta xù lông.

Bạch Ly đứng trong nhà một hồi, chải vuốt lại trạng thái mông lung chưa tỉnh sau giấc ngủ trưa của mình lại, đến khi bên ngoài không còn âm thanh ầm ầm kia nữa, đoán chừng bụi cũng tan đi kha khá cậu mới ló đầu ra.

Sau khi nhìn thấy kết quả, Bạch Ly ngây đơ.

Hổ... Hổ Đại???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.