Bạch Cửu đứng ở điểm cuối của Đại Thiên thế giới, nhìn tinh không hỗn độn, biểu tình trầm ngâm vô định không hợp với khuôn mặt hướng về nơi nào đó thở dài.
"Haizz..."
Hành vi này của nó chọc cho nam nhân đang đi tới nhịn không được mà nhếch lên khóe môi mỏng.
"Lo cho nó à?"
Bạch Dữ ôm cái eo chuột, gác cằm lên đỉnh đầu nó hỏi, giọng điệu thì chẳng có chút lo lắng nào cho đứa con đang chẳng biết ở đâu kia. Mà nói cũng lạ, phàm là cái gì liên quan đến duyên mệnh thì cho dù là những người đã muốn đứng trên đỉnh thế giới như họ cũng đều bất lực không thể làm gì được, càng không thể nhìn đến.
Có điều tiểu chút chít Bạch Cửu mới rồi vẫn còn thở dài, lúc này nghe thấy hắn hỏi thì lại lắc đầu.
"Ta chỉ cảm thán thôi à..."
Còn cảm thán cái gì thì nó thật sự cũng không rõ.
"Tiểu long có kiếp nạn ta thấy cũng dễ hiểu. Kiếp nạn này thật ra là một bước cuối cùng ngăn cản nó đến với cấp bậc Đạo Tổ. Vượt qua được thì thành Vương, không được thì mãi không thể trở về nữa."
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân đã bầu bạn bên người thời gian rất rất lâu và còn có thể lâu hơn nữa, giống như đang bàn luận chuyện của ai đó chứ không phải của con mình mà tỏ vẻ.
Một chút lo lắng đều không có.
"Con của chúng ta sao có thể bị cái này cầm chân chứ."
Nam nhân bình thường chẳng cho tiểu kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2655493/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.