Chương trước
Chương sau
Chỉ là Tô Miện còn chưa nói gì thì cách hai người không xa, bên tay trái của Bạch Thụy đi tới một thanh niên tuổi chừng hai mươi hai, sở hữu một đôi mắt hoa đào. Có điều nó vốn nên rất quyến rũ lúc này lại chếch lên khinh khỉnh, nhuộm đầy xấu xa khinh miệt mà nhìn Bạch Thụy. Tô Miện vừa nhìn đã không ưa nổi.

Lời kia là do hắn nói ra, mà hắn cũng bước đến trước mặt Bạch Thụy, kiêu căng khó ưa mà quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi lại nhả thêm một câu nữa. Hắn nói: "Lại là một người dựa hơi kim chủ để nổi tiếng đây mà."

Ở đây có gần một phần ba số người là đến thử vai Tô Lạc. Vai diễn này độ hot còn hơn cả vai nam nữ chính, giành được rồi thì cho dù diễn không tốt lắm vẫn có thể được lòng khán giả. Trong giới giải trí người có thực lực không nhiều, người có vẻ ngoài và một chút cơ hội mà hồng lên lại nhiều hơn. Nhưng những người này đã định chỉ có thể dựa vào cơ hội để trụ lại, nếu không một vài năm rồi cũng sẽ bị đạp xuống.

Mà rõ ràng chẳng có một ai thích loại người được kim chủ bao nuôi hết.

Nên khi Tô Miện nghe đối phương nói như vậy thì đã biết là hắn muốn bôi đen Bạch Thụy. Tuy cậu cũng là đến thử vai Tô Lạc nhưng một chút đều không thích thái độ của đối phương. So với hắn, Tô Miện có cảm tình với thiếu niên mỹ lệ trước mặt hơn nhiều. Với cả đều là người đến thử vai như nhau, ai có khả năng thì đạt được vai diễn. Dù Bạch Thụy được kim chủ bao nuôi thì sao, không có khả năng cũng không làm được gì cả.

"Nói người ta cho lắm vô rồi đến lúc bản thân bị bắt được cái đuôi xem có còn hểnh mũi lên trời được không."



Tô Miện xưa nay không hề là người hiền lành. Trong giới giải trí cậu cũng có cái danh đanh đá, không sợ ai hết. Nên lúc này Tô Miện cũng hai tay khoang trước ngực mà âm dương quái khí nhìn Giang Bân. Tô Miện không nhận ra Giang Bân, vậy nên dù nói như vậy nhưng cậu đã lập tức nhận định Giang Bân cũng không phải là dựa vào khả năng để có được cơ hội lần này. Cậu lập tức gắn cái mác chó chê mèo lắm lông cho Giang Bân luôn.

Không biết có phải đối phương có như vậy không, thế nhưng Bạch Thụy nhạy bén nhìn thấy trong mắt hắn một tia chột dạ, sau đó là thẹn quá hóa giận. Nhưng khi đối phương vừa định quay qua phản pháo với Tô Miện thì cửa phòng thử vai của Cổ Nguyệt Ngụy Thủy bỗng nhiên mở ra, thu hút sự chú ý của đám người. Giang Bân chỉ có thể giận trừng Bạch Thụy và Tô Miện một cái rồi cũng trông ngóng nhìn nhân viên đoàn phim đang gọi tên người vào thử vai.

"Tô Miện, Bạch Thụy."

Giọng nói của nữ nhân viên không cảm xúc vang lên. Nhưng lúc gọi tên Tô Miện lại đồng thời nhìn đến người thì cô mới có chút biểu tình khác. Đại loại là ánh mắt sáng hơn, môi nở nụ cười dù nhạt nhưng chân thành.

Tô Miện vừa nghe thì đã nhìn Bạch Thụy. Bạch Thụy lại không để ý, cậu còn chưa biết tên người bên cạnh, vừa nghe thấy tên mình thì lập tức bước ra. Đến lúc nhìn thấy Tô Miện cũng đi theo thì cậu mới biết người này chính là Tô Miện trong miệng nữ nhân viên. Nhưng hai người không có khả năng giao lưu gì vào lúc này.

Giang Bân muốn móc xỉa cái gì nữa nhưng cuối cùng chỉ có thể hậm hực nhìn Tô Miện và Bạch Thụy theo chân nữ nhân viên đoàn phim đi vào phòng thử vai.

"Đó là... Tô Miện này là Tô Miện kia phải không?"

Đợi ba người biến mất trong cánh cửa thì lúc này mới có người chần chừ lên tiếng hỏi nhỏ. Sau đó là những tiếng xì xào nhưng bất lực đáp lại.

"Chứ còn Tô Miện nào nữa."



"Coi bộ chúng ta khó lòng mà thành công lấy được vai diễn Tô Lạc này rồi."

"Không ngờ cậu ta lại đến thử vai này."

Giang Bân đứng bên cạnh nghe đám người bàn tán mà sắc mặt thối thối khó coi. Mới nãy hắn không có để ý Tô Miện, hiện tại nghe bọn họ nói hắn mới nhận ra. Dù không muốn nhận nhưng hắn biết, hắn có lẽ so được với người vô danh tiểu tốt như Bạch Thụy chứ không thể nào so nổi với Tô Miện xuất thân học viện điện ảnh, có năng lực còn gặp đúng thời. Tô Miện vừa vào nghề được hai năm đã đóng được vai chính, còn diễn tốt, được yêu thích. Nghe đồn năm nay cậu ta còn được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất của năm.

Bạch Thụy theo Tô Miện đi vào phòng không hề biết thiếu niên bên cạnh cực kỳ khó lường, cậu chỉ lo tò mò nhìn phim trường thử vai, sau đó là hướng ánh mắt về phía những người đang dàn hàng ngồi trên ghế cách đó không xa mà tìm tòi. Cậu nghe Sùng Minh nói trong số những người này có mẹ đẻ của Cổ Nguyệt Ngụy Thủy, Bạch Thụy muốn xem hình dạng đối phương ra sao. Có thể tạo nên những tác phẩm như thế này, Bạch Thụy cảm thấy rất bội phục. Dù ở tu chân giới cũng có thoại bản do người thường viết ra, thế nhưng người ở đây lại có thể dùng bối cảnh có phần giống thế giới tu chân để viết ra những tác phẩm như vậy, Bạch Thụy thật sự tò mò.

Bạch Thụy nhanh chóng tìm thấy cái tên Hạ Nguyệt trên một tấm bảng. Cậu không chút chần chừ hướng ánh mắt về phía chủ nhân của nó. Tác giả của Cổ Nguyệt Ngụy Thủy là một người phụ nữ tuổi chừng tứ tuần ngũ tuần. Khuôn mặt bà ấy được bảo dưỡng khá tốt, nếu không nhìn cách ăn vận chững chạc kia thì rất khó mà nói được rằng bà đã bốn mươi bảy. Trong mắt Bạch Thụy, Hạ Nguyệt cho cậu cảm giác giống bà ngoại Cốc Mẫn Nguyệt, vậy nên Bạch Thụy không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần.

"Bạch Thụy, cậu là fan của bà ấy hả? Có muốn lên xin chữ ký không?"

Tô Miện tuy là hỏi vậy nhưng lại trực tiếp đẩy Bạch Thụy đang ngơ ngác lên phía trước.

Nếu không phải thân thủ cậu tốt thì đã bị Tô Miện đẩy cho chới với rồi. Đồng thời cậu cũng nhận ra Tô Miện trên phương diện này không hề kém chút nào. Là thâm tàng bất lộ đi...

Tô Miện nếu nghe được tiếng lòng của Bạch Thụy thì nhất định sẽ cười chết. Tô Miện cậu chỉ là có một sư phụ dạy võ thuật thôi mà. Chỉ có Bạch Thụy không biết gì mới nghĩ như vậy thôi. Bạch Thụy là không biết lịch sử của thế giới này trước đây cũng giống như một tu chân giới hạ phẩm, nhưng theo dòng thời gian do linh khí trở nên ít ỏi mà tu chân dần bị đào thải, nhường chỗ cho thế giới khoa học kỹ thuật.



Cơ mà dù đã đứng trước mặt Hạ Nguyệt rồi thì Bạch Thụy vẫn một mặt ngốc nghếch, chọc cho Tô Miện bất lực đỡ trán.

Chỉ là sự hiện diện của cậu vẫn là thành công thu hút sự chú ý của người khác.

Thật sự là không thể không chú ý được... Một thiếu niên tuấn mỹ cùng với mái tóc kim sắc chói mắt, không trở thành tiêu điểm của chúng nhân thì thôi chứ sao mà không nhìn thấy. Trừ khi mắt họ mù.

Thêm một điều quan trọng, thần thái của cậu cũng là một nguyên nhân không thể thiếu. Ở trong mắt đám người thì Bạch Thụy chính là thiếu niên chưa trải sự đời, rất dễ lừa gạt, dễ bị quy tắc ngầm.

"Cậu bé, muốn ký tên sao?"

Hạ Nguyệt cười nhẹ nhìn cậu. Tuy chưa có tiếp xúc gì nhưng bà vẫn là cảm thấy có thiện cảm với cậu một cách không hiểu ra sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.