Bạch Thụy vô thức hưởng thụ hắn quan tâm hỏi han như đúng rồi, còn sẽ đáp lại hắn, hoàn toàn không để ý Sùng Minh bên kia mí mắt lật lật không ngừng. Này là tình nhân gì, người yêu với nhau thì có. Mà có khi nào... Sùng Minh khẽ liếc nhìn Bạch Thụy đang cười đến là xuân về hoa nở nói chuyện điện thoại với kim chủ của mình ở kia, trong lòng cảm thấy có lẽ hắn nên chú ý nhiều hơn mối quan hệ giữa minh tinh nhà mình và kim chủ của cậu. Chỉ là hắn không biết kim chủ của mình còn vô phế hơn hắn, vẫn chưa ý thức được cảm xúc của mình với người ta là cái gì. Nụ cười như tắm gió xuân kia đại biểu cho cái gì. Cậu lại chỉ theo bản năng tiếp nhận quan tâm của người ta như đúng rồi.
Nói thật, hiếm có minh tinh nào mà người đại diện biết tin cậu bị bao nuôi mà còn ủng hộ rồi giấu giếm cho lắm. Dù họ cũng chỉ nghiêm khắc căn dặn minh tinh làm việc cho kín kẽ chứ không có nhúng tay ngăn cản. Người đại diện tuy là quản lý của minh tinh, minh tinh tốt thì họ cũng được lợi, Thế nhưng họ không chỉ có một minh tinh dưới chướng, còn sẽ phân ai quan trọng ai không. Minh tinh lỡ mà có vô tình khiến mình thân bại danh liệt thì chỉ có bản thân là tự chịu nhiều nhất, người đại diện chẳng ảnh hưởng nhiều. Trừ khi là người họ coi trong mới quan tâm đặc biệt, lại không phải là sẽ cấm cản. Đến cái trường hợp này của Bạch Thụy thì càng không có khả năng, ai biểu kim chủ của cậu lại là ông chủ của hắn làm chi. Có lẽ trong cả cái công ty ngôi sao Tinh Lạc thì chỉ có mình Sùng Minh biết ông chủ của họ là ai thôi. Cũng bởi vì hắn có một người anh trai là trợ lý giám đốc ấy.
Đương nhiên trường hợp này vẫn có rất nhiều, khi mà kim chủ của minh tinh nhà mình là ông chủ của mình ấy. Có rất nhiều người đại diện còn là tích cực nâng đỡ minh tinh bị ông chủ bao nuôi, từ đó cạnh tranh danh tiếng với những người đại diện khác. Chỉ cần minh tinh đó có được tài nguyên, nổi tiếng thôi thì người đại diện sẽ nổi theo, ai lại không thích. Ông chủ của mình mình biết, không sợ scandal tình ái bừa bội không giải quyết được. Nhưng lỡ minh tinh xảy ra vấn đề quá lớn với ông chủ thì trăm phần trăm kiểu gì cũng sẽ bị bỏ rơi. Hiện tại chưa nói Sùng Minh có như vậy hay không, thế nhưng làm một người đại diện có năng lực thì hắn cần phải nắm bắt sớm tâm tình của ông chủ để còn biểu hiện nhiều hơn.
Có vẻ Khương đại tổng tài bên kia vẫn chưa biết Bạch Thụy dính vào scandal đánh người. Hai người bọn họ chỉ nói chuyện như mấy cặp đôi đang yêu đương ngọt ngấy quan tâm lẫn nhau một chút rồi Sùng Minh nhìn thấy Bạch Thụy cúp điện thoại, cầm đồ vào nhà tắm vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi.
"Anh Minh anh để đó lát tôi tự làm. Anh đi nghỉ ngơi thôi."
Bỗng nhiên giọng Bạch Thụy từ trong phòng tắm vang ra, có vẻ là đã nhớ ở đây vẫn còn một người. Sùng Minh vô thức khinh bỉ trong lòng, ngoài miệng hắn vẫn nói:
"Anh sắp xếp xong rồi. Anh đi đây."
"Ân, cảm ơn anh Minh." Người trong phòng tắm cao giọng đáp lại. Âm thanh bị tiếng nước xả bồn tắm làm nhòe đi không ít.
"Sáng mai năm rưỡi phải dậy rồi."
"Ân đã biết."
Sùng Minh thấy cậu đã nghe lọt tai thì không chần chừ cầm hành lý của mình mở cửa đi đến phòng bên cạnh.
Ai biết còn chưa vào phòng thì cánh cửa kế bên nữa lại mở ra. Trác Dịch xuất hiện ở cửa phòng. Khéo làm sao phòng hắn lại ở ngay bên cạnh bọn họ... Điều này không khỏi khiến Sùng Minh trở nên cảnh giác lên.
"Bạch Thụy đến rồi?"
Trác Dịch nhìn thấy hắn còn rất tự nhiên hỏi.
Sùng Minh mí mắt khẽ nháy, ngoài miệng lại nói: "Vừa mới đến. Tôi xin phép. Ngủ ngon."
Nói rồi hắn không đợi cho Trác Dịch mở lời gì nữa đã dứt khoát đi vào phòng, đóng cửa.
Trác Dịch đứng bên ngoài nhìn cửa phòng của hắn một chút, sau đó không ngoại lệ nhìn đến cửa phòng của Bạch Thụy, trầm ngâm phải có một lúc lâu mới đi về phía thang máy. Cũng không biết giờ này rồi hắn còn đi đâu.
"Cậu đang xem gì vậy?"
Tạ Lâm, trợ lý của Giang Bân vừa đi mua cafe về cho hắn đã nhìn thấy hắn cầm điện thoại cười đến là... Dữ tợn? Này là có chuyện gì?
"Scandal bình thường thôi."
Giang Bân nụ cười có hơi đáng sợ bâng quơ trả lời rồi lại tiếp tục đọc comment của công chúng bên dưới tin tức Bạch Thụy đánh người. Cho dù đến thời điểm này bên phòng quản lý công chúng của Bạch Thụy vẫn chưa vang lên âm thanh nào... Nhưng không phải như vậy mới càng dễ bôi đen sao. Ngẫm đến viễn cảnh đạp Bạch Thụy một cước rớt đài, hắn vẫn rất vui lòng trước nhìn xem người ta hùa theo chửi cậu.
Tạ Lâm đặt cafe bên cạnh cho hắn rồi ngồi ở một bên ngờ vực quyết định vào điện thoại xem thử trên mạng có cái gì nổi bật mà khiến cho Giang Bân trở nên như vậy. Giang Bân sau buổi thử vai đó liền biết mình không có cơ hội cho nên đã nhận vai nam chính cho một bộ phim chiếu mạng. Tuy là phim chiếu mạng nhưng không thể nói là tài nguyên thiếu thốn như Kỷ Lâm được. Nếu hắn diễn tốt thì lịch sử vào nghề sẽ đẹp hơn, sau này sẽ tự có cơ hội được đóng phim của đạo diễn danh tiếng. Quá trình trở nên nổi tiếng không có nhẹ nhàng đơn giản được đâu, cho dù có đường tắt thì vẫn phải từng bước đi lên. Diễn vai nam chính lại chẳng thiệt thòi gì với một người mới như Giang Bân. So ra thì cái số của hắn tốt hơn Kỷ Lâm nhiều.
Hắn không mất bao lâu đã tìm được scandal mà Giang Bân đang xem. Người trong video hắn cảm thấy như đã từng bắt gặp ở đâu rồi lại không nhớ ra được. Nhưng hắn vẫn là lên tiếng nhắc nhở Giang Bân: "Cậu xem thì xem, đừng có lớ sớ gì vào đó."
Giang Bân có vẻ hơi giật mình khi nghe Tạ Lâm nói vậy. Nhưng có lẽ do tâm trạng hắn đang vui cho nên nhiệt tình hưởng ứng lại: "Anh yên tâm, tôi có chừng mực."
Có điều hắn đã xem thường cái người hắn chọc vào, trong lòng dù có tính toán đường lui nước bước nhưng vẫn không lại đối phương một chút cơ hội đều không cho hắn.
Tạ Lâm thấy hắn hiếm khi nghe lời như vậy, không thấy kỳ lạ ngược lại còn yên tâm một chút. Nhưng nếu hắn chịu nghĩ nhiều thêm, lại chú ý nhiều hơn đến người trong scandal thì hắn sẽ không yên tâm sớm như vậy.
"Này là minh tinh kiểu gì vậy? Người quản lý của cậu ta cũng chết hết rồi à? Đã qua một đêm mà còn không lên tiếng giải quyết nữa."
"Có khi là thật rồi nên mới không biết nói làm sao."
"Xa quá không nghe được đôi bên nói gì cả."
"Cần gì phải nghe! Minh tinh mà ra tay đánh người đã là không được rồi."
"Ủa lầu trên nói gì kỳ lạ vậy. Lỡ người ta mắng cha mắng mẹ anh rồi anh có muốn đánh người không? Ít nhất vẫn phải nghe hai bên rồi hẳn phán. Riêng tôi cảm thấy trong này nhất định có ẩn tình khác. Để tránh bị vả mặt, tôi im lặng ngồi đây hóng vẫn tốt hơn nói nhiều ngu nhiều."
"Tôi cảm thấy lầu kế nói không sai. Bản thân người minh tinh tự biết có chuyện nên làm hay không nên làm. Đối phương còn là người mới, nhan sắc nhường này tôi cũng muốn đu nếu bên trong thật có nội tình. Tóm lại tôi không nghĩ tự dưng người ta lại tự hủy hình ảnh của mình."
"Thứ diễn viên bị bao nuôi thì có cái gì tốt mà xem với không xem!"
"Đúng vậy! Thử hỏi thứ người vô danh gì lại được đóng phim của đạo diễn lớn?"
"Người ta có năng lực du kim chủ thì sao? Ghen ăn tức ở à?"
Sùng Minh im lặng nhìn tin tức trên mạng, ở trong hàng ngàn hàng vạn comment vẫn có thể nhìn thấy được một vài cái tốt, còn có fan nhan sắc của Bạch Thụy lâu lâu ngụp lặn vào nói đỡ cho cậu nữa. Nhưng nếu Bạch Thụy cứ tiếp tục im hơi lặng tiếng thì khó nói fan có nản lòng thoái chí mà bỏ cậu hay không. Hiện tại họ còn ủng hộ cậu là vì nghĩ cậu sẽ không làm họ thất vọng. Chứ minh tinh mình theo có danh tiếng xấu không phải ai cũng chịu được. Trừ khi là cái loại fan do bên minh tinh tự gầy, tựa như thủy quân vậy, sai đâu đánh đó mới không sợ bị mất. Nhưng Sùng Minh vẫn là chưa nghĩ sẽ lên tiếng đính chính gì lúc này. Bước đi này của hắn dù có phần mạo hiểm số fan ít ỏi kia của Bạch Thụy, nhưng liều ăn nhiều không phải sao. Hắn đã tính toán rồi, chỉ cần vụ này to lên, lại đợi tập một Minh Tinh Đại Chiến được công chiến thì hình tượng của Bạch Thụy sẽ có chỗ đứng trong giới. Sau đó là Cổ Nguyệt Ngụy Thủy công chiếu, Bạch Thụy xem như đã đứng vững gót chân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]