Chương trước
Chương sau


Tiểu Sầm nằm trên tay hắn có khổ nói không hết chỉ đành vỗ vỗ bụng mình tỏ vẻ.

"Được rồi."

Sùng Minh đồng tình thay cho nó nữa lại không khỏi buồn cười mang theo nó đến phòng mình.

Bạch Thụy đợi Sùng Minh đi rồi mới từ trong chăn ló đầu ra. Vừa nghe mùi tôm đất sốt cay là miệng cậu đã ứa ra nước, hớn hở bò xuống giường. Tuy rằng cơ thể cậu nhịn đói vài ngày cũng không chết được, lại theo long châu đã có tiên lực cậu thật sự là không nhiều cảm thấy đói. Nhưng thức ăn thơm ngon vẫn là rất dễ kích thích dạ dày người ta kêu gào. Tu chân giả không phải hoàn toàn ích cốc, lâu lâu họ vẫn sẽ muốn thưởng thức mĩ vị. Dù những thứ đó đều sẽ có phần nào có lợi cho tu vi của họ nhưng thật ra vẫn không bằng hấp thụ linh khí mới tốt cho quá trình tu luyện của họ. Trừ khi họ còn chưa thể ích cốc.

"Mặc đồ vô."

Nhưng cậu chỉ chạy được nữa bước đã bị nam nhân nắm tay kéo lại, mém chút là đập vào người hắn luôn.

Bạch Thụy bị hắn kéo lại lém lĩnh loạn chuyển ánh mắt một vòng rồi vớ luôn cái áo sơ mi được gấp gọn bên trong vali đang để mở, đồ đạc vẫn chưa được lấy ra của người đàn ông mặc vào luôn. Sau đó không đợi cho người đàn ông bày tỏ thái độ đã cong mông lên chạy đến bàn ăn.

Khương Sầm tức cười lại không làm gì được, chỉ có thể dung túng cho con khỉ nhỏ nào đó làm loạn mà theo cậu đến đi.

"Thích mặc nó như vậy?"

Bạch Thụy miệng gặm con tôm đỏ âu khẽ ngẩn ra một chút. Nhưng chưa đợi cậu tiêu hóa xong câu hỏi đó đã lại nghe người đàn ông nói thêm: "Đợi Sùng Chinh đem số mới về, số cũ để lại cho em mặc đủ."

"..."

Bạch Thụy mém tí lại bị sặc nữa rồi. Nhưng đối với an bài của hắn cậu không có chút dị nghị nào hết mà ngoan ngoãn gật đầu. Cậu mới không sợ suốt ngày mặc như vậy lượn trước mặt hắn đâu. Chỉ sợ ai đó chịu không nổi lại nói cậu câu dẫn hắn thôi.

Chứ chẳng phải?

Khương Sầm mà biết cậu nghĩ gì thì đảm bảo sẽ nắm cậu lên tét mông cho xem. Khương đại tổng tài tự nhận mình định lực mười phần, chỉ cần ai đó không cố ý biểu lộ ra một chút lẳng lơ nào thì hắn sẽ không nòng nọc bơi lên não. Chứ thời điểm hắn đói thịt, cho dù cậu không mặc hắn vẫn ăn sạch cậu được thôi.

"Đúng rồi, sao anh về sớm như vậy?"

Hắn nói đi mười ngày lận. Lúc này mới có bảy ngày thôi. Trời biết lúc thấy hắn cậu trước sợ sau là mừng rỡ vô cùng, chỉ hận không thể bay về ngay.

"Nuốt xuống đã."

Khương Sầm bất đắc dĩ nhắc nhở con tiểu ngốc bức nào đó vừa ăn vừa nói cũng không sợ bị sặc. Sau đó hắn mới đáp lời: "Đó chỉ là thời gian dùng để đối phó với người khác."

"Nói vậy anh có thể ở đây ba ngày còn lại đúng hay không?"

Bạch Thụy tuy không hiểu lắm tại sao phải đối phó với người khác nhưng đối với cậu điều vừa hỏi mới quan trọng hơn.

Khương Sầm nhìn đôi mắt long lanh sáng rỡ của tiểu minh tinh trong lòng không khỏi nhộn nhạo lên xuống vài cái. Ở lúc hắn không để ý thì bản thân đã gật đầu rồi. Không biết có phải trong lúc vô tình hắn bị cậu mê hoặc hay không nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao hắn vẫn là định như vậy.

"Vậy anh ở đâu?"

Bạch Thụy chớp chớp đôi mặc mâu hỗn độn của mình trông mong nhìn hắn đầy kỳ vọng.

"Chẳng lẽ em còn muốn đuổi tôi ra ngoài?"

"Sao có thể!"

Bạch Thụy không ngại hắn độc mồm độc miệng còn thích bắt bẻ cậu, lúc nói còn không quên leo lên đùi hắn ngồi, hôn lên môi hắn cái chóc bày tỏ cậu thật vui vẻ chia cho hắn nữa cái giường. Dính người đến như thế là cùng. Khương Sầm ôm cái eo tiểu bại hoại đang muốn bỏ chạy lại hôn nghiến một trận, trong lòng lại không khỏi cảm thấy hắn thật sự là không chịu nổi con tiểu minh tinh này câu dẫn bất kể thời điểm như vậy. Là do định lực của hắn giảm sút hay do tình cảm của hắn đã thay đổi đây?

Sau đó hai người vừa ăn vừa dính nị với nhau. Một bữa ăn bị họ làm cho ướt nhèm nhẹp ngọt ngấy muốn chết. May mà tiểu Sầm đã chạy theo Sùng Minh rồi, nếu không thì thật đúng là không cần ăn gì cũng bị họ làm ngán chết cho xem.

Buổi chiều Khương Sầm không chút tị hiềm cùng Bạch Thụy đến trường quay. Lúc ở trên xe Bạch Thụy không nhịn được hỏi: "Như vậy không sao chứ?"

Một xe bốn người có lẽ ai nấy đều hiểu ý của cậu, nhưng cố tình vẫn có người khó tính hỏi ngược lại cậu: "Em nói cái gì không sao chứ?"

"...Không có gì."

Bạch Thụy lập tức rụt vòi. Trong lòng cậu không nhịn được nói người chi mà tính tình khó ở như vậy. Nhưng ngoài mặt lại vội vàng cười lấy lòng khi thấy hắn nhìn mình chằm chằm.

Sùng Minh ở bên trên trước là bất đắc dĩ, sau không khỏi âm thầm cười trên nổi đau của Bạch Thụy. Không phải hắn không biết như vầy cùng đi, dễ dàng bị người nhìn thấy lại ra một đống chuyện, nhưng ai bảo ông chủ chính là ông chủ chi. Ông chủ muốn vậy thì mười con trâu cũng không dám kéo lại chứ nói. Hắn biết tính của Khương Sâm nên từ đầu đã không nghĩ hỏi. Chỉ là hắn có chút không ngờ khi Bạch Thụy vô tâm vô phế như vậy sẽ bất ngờ biết suy nghĩ, sẽ tị hiềm. May mà hắn không hỏi Bạch Thụy. Nếu không Bạch Thụy sẽ dùng vẻ mặt mê mang nhìn hắn cho xem. Không phải vì không hiểu ý tứ của hắn mà là không hiểu tại sao mình lại như vậy. Trong lúc vô ý thức cậu đã trước nghĩ cho nam nhân kia, chứ không phải là lo cho mình.

Bạch Thụy không biết từ lúc đó Khương Sầm vẫn luôn nhìn mình, trong lòng lại xoay chuyển đủ thứ suy nghĩ, tất cả lại đều xoay quanh một con tiểu ngốc bức.

Hôm qua lúc Khương Sầm đến phim trường bọn họ còn đang tập trung quay phim. Cho nên Tiêu Tầm đến tận khi xong việc được người báo lại mới biết ông chủ lớn vừa đến đây. Vốn định đến hỏi thăm hắn còn có làm tiệc đón gió tẩy trần thì lại nhận được tin hắn bận, cũng không cần làm gì hết. Kết quả hôm nay nhìn thấy hắn đi cùng Bạch Thụy, ngoài mặt ông không bày tỏ gì nhưng trong lòng thì đã à lên một tiếng hiểu rõ. Thì ra lại là người này đây. Nhưng như vậy thật ra không sai.

Tại sao không sai? Cái gì không sai? Vì là Khương Sầm cho nên không sai? Bạch Thụy được như bây giờ Tiêu Tầm cho rằng đều là bởi Khương Sầm?

Nói như vậy cũng không phải quá mức võ đoán. Bởi vì cho dù Bạch Thụy là dựa vào thực lực để lấy vai diễn nhưng nếu không có Khương Sầm, cậu lấy gì đến được nơi thử vai. Không thể vì quả mà bỏ đi nhân, cũng không thể vì nhân mà phủ nhận quả. Dựa vào cách nhìn nhận của mỗi người mà nó thế nào, nhưng quan hệ của nhân quả là không thể tách rời. Sau này người ta biết mối quan hệ của hai người cũng sẽ không thiếu nói xỏ nói xiên. Nhưng vậy thì sao? Miễn người trong cuộc không bận tâm là được.

"Khương tổng!"

Tiêu Tầm trong lòng cong cong quẹo quẹo, ngoài mặt lại dùng nụ cười tiêu chuẩn cùng Khương Sầm bắt tay.

"Tiêu đạo. Đã làm phiền rồi."

Lúc Khương Sầm nói lời này ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng đã chạy đến phòng hóa trang của trường quay. Cho nên khi nó vào tai Tiêu Tầm lại giống như người lớn đang gửi gắm đứa nhỏ, hi vọng được chiếu cố nhiều hơn, ám chỉ rõ ràng như vậy không khỏi khiến mí mắt ông khẽ lật.

"Cậu ấy rất tốt."

Không chút giấu giếm như vậy đến đây cùng nhau... Chẳng lẽ không chỉ là quan hệ kim chủ?

Khương Sầm không biết ý nghĩ trong lòng ông, đối với lời nói của ông khẽ gật đầu biểu đạt sự hài lòng. Nhưng khi khóe mắt hắn lướt qua một hướng khác lại không khỏi trở nên thâm trầm sắc bén lên. Khi Tiêu đạo còn chưa kịp hiểu gì thì Trác Dịch lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của Khương Sầm vẫn tiếp tục đi tới đây.

"Tiêu đạo, đây là ai vậy?"

Hắn nở nụ cười tiêu chuẩn ảnh đế, không mất phong độ gật đầu với Khương Sầm một cái vừa đối với Tiêu Tầm hỏi. Thái độ mười phần không thể bắt bẻ lại không giấu được tâm thái hơn người của mình. Chưa kể hiện tại hắn còn đang mặc trang phục vương gia cho nên phong thái bễ nghễ trong lúc vô hình lại tăng thêm một bật, ẩn ẩn muốn đối đầu với khí thế của Khương Sầm.

Tiêu đạo đâu có mù, ông còn là một lão hồ ly đã cam qua rất nhiều phong trần, đương nhiên nhìn ra được Trác Dịch có địch ý còn không nghĩ giấu giếm tiến hành ganh đua với người ta. Nguyên nhân ông cũng đoán được rồi nhưng lại không khỏi cảm thấy Trác Dịch quá mức tự đại. Cho dù hắn có thực lực để kiêu ngạo thì vẫn nên nhìn xem lúc này là lúc nào. Ông không tin hắn nhìn không ra Khương Sầm. Cho dù không nhận ra đối phương thì vẫn phải thấy được thái độ của ông với Khương Sầm. Bày ra tư thái khổng tước xòe đuôi như vậy coi được sao?

"Tôi đến phòng hóa trang nhìn xem."

Quả nhiên là khó coi rồi. Khương Sầm một chút đều không xem hắn ra gì, càng chẳng để sự đối địch của hắn trong mắt. Khí thế mười phần bá đạo lạnh lùng không đợi Tiêu Tầm lên tiếng, đối với ông nói một câu rồi đi thẳng về hướng Bạch Thụy đã đi lúc nãy. Trác Dịch hắn là cái thá gì. Thân phận ảnh đế? Cho dù hắn dùng thân phận con cháu Trác gia Khương Sầm hắn vẫn là khinh thường. Trác Dịch ở trước mặt hắn lúc này rẻ tiền cực kỳ, thật lòng đến cả việc xem Trác Dịch là tình địch Khương Sầm còn cảm thấy không đáng nữa. Nếu không phải đụng một cái Trác gia, anh trai Trác Dịch - Trác Đằng vẫn là một đối thủ đáng gờm thì hắn mới không ngại cho Trác Dịch bay màu đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.