Chương trước
Chương sau


Sau khi trải qua mấy ngày xa nhau, lại còn nhìn thấy cậu bị người không ngừng lăm le, muốn hướng hắn đào góc tường, hắn cảm thấy trong người bức bối cứ như ai vừa mới không được hắn cho phép mà nhổ một sợi tóc trên đầu hắn vậy. Cho dù sợi tóc đó chỉ là tự nhiên rớt ra, hắn cũng chỉ hận không đem người kia giết đi, còn có đem đồ về giấu kỹ. Không chỉ vậy, mấy đêm trời hắn còn không ngừng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, tất cả cứ như một thước phim chiếu lại, chiếu chậm từng quá trình hắn cùng một tồn tại nào đó ở bên nhau. Hắn tuy không nhìn rõ được đó là cái gì nhưng lại rất rõ ràng cảm xúc muốn đem nó chiếm hữu, giấu đi, không để cho ai bắt nạt nó ngoài hắn. Mà mỗi lần hắn bắt nạt nó, dù nó giận dỗi cỡ nào vẫn chủ động lại gần hắn, dính người lại chọc người muốn bắt nạt hơn. Hắn cảm thấy nó rất giống như ai đó.

Ngẫm lại thì từ khi ở bên tiểu bại hoại kia hắn mới có những giấc mơ như vậy. Tuy hắn cảm thấy nó rất hoang đường nhưng chính sự tồn tại giống như từ hư không xuất hiện của cậu đã là một sự hoang đường rồi, cho nên hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ giữ chặt cậu ở bên mình. Chẳng sợ có phải vì muốn biết rõ nguồn cơn hay không, hắn cũng nhất định sẽ nắm chắc cậu, không để cho cậu cách hắn quá xa. Cho dù là tình cảm cũng phải chỉ có thể chứa đựng mỗi hắn.

Nếu đây là cách duy nhất giữ được cậu ở bên cạnh, vậy hắn tự tay viết lại mối quan hệ của họ thì đã sao?

Bởi vì hắn nhìn ra được con tiểu bại hoại nào đó rất ngốc nghếch, vô tư vô lự đến vô tâm. Đối với lời của hắn hiện tại cậu còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra đần độn ở kia, hắn sợ nếu hắn không biểu lộ rõ ràng, cậu sẽ không biết rồi xem nhẹ hắn. Khương Sầm hắn không phải không có những đức tính của mấy lão tổng tài thường thấy, nhưng đối với tình cảm của bản thân hắn chưa từng tính toán thiệt hơn. Hắn đã muốn thì sẽ nắm chắc trong tay từng giây từng phút, một chút rủi ro cũng không cho phép xảy ra. Nhất là hắn rõ ràng tiểu ngốc bức kia không phải bình thường. Chưa nói tư duy về mặt tình cảm như một tờ giấy trắng, nhưng chính bởi vì cậu vô tư lự như vậy cho nên hắn mơ hồ cảm thấy cậu chưa từng để ý tờ giấy ràng buộc mối quan hệ của họ kia. Nó không thể trói được chân cậu. Cho nên nếu hắn không muốn phải hối hận, hắn cần đem tâm ra đối đãi. Tiên phát chế nhân.

Càng nghĩ hắn không khỏi cảm thấy càng thêm bức thiết muốn đem cậu cột về bên cạnh. Ngốc như vậy ai lại đem cậu thả ra ngoài chứ. Lỡ bị người ta bắt cóc lừa gạt bán đi thì sao?

Hắn biết cậu không phải thật sự ngốc, nhưng trên mặt tình cảm hắn đã để ý lâu rồi, cậu thật sự rất vô tâm vô phế, không hề nghĩ gì nhiều hết. Giống như thuận theo tự nhiên lại giống như không để trong lòng. Không để trong lòng là không được rồi, hắn không cho phép. Nhưng chính vì vậy cho nên hắn mới chưa từng nghĩ nghi ngờ động cơ của cậu. Có lẽ vốn dĩ trong tâm hắn chưa từng có nghi ngờ cậu. Tựa như cái việc hắn lụm cậu về, hắn cũng chưa từng nghĩ mình là người thiện tâm như vậy, thấy chết là cứu. Tất cả giống như đã được an bài sẵn từ vận mệnh, hắn cứu cậu là việc phải làm. Hắn không cứu cậu hắn nhất định sẽ hối hận. Hắn không thích bị an bài, nhưng hắn có tự tin có thể khống chế đại cuộc. Ai được lợi còn chưa biết đâu.

Cứ như thế, Bạch Thụy bị ai đó bất ngờ tập kích dọa cho ngốc đến giờ cơm trưa. Thời điểm ai đó dắt cậu rời khỏi trường quay trở lại khách sạn rồi cậu vẫn còn ở trong trạng thái như lọt vào suy nghĩ của chính mình không thoát ra được.

Khương Sầm nhìn con tiểu minh tinh nào đó máy móc đưa cơm vào miệng mà không khỏi bất đắc dĩ không thôi. Trạng thái này rồi lát chiều diễn làm sao? Nhưng hắn lại không biết cậu đang nghĩ gì, nghĩ đến đâu rồi. Nếu hắn tự dưng cắt ngang làm cậu trở lại trạng thái trước đây nữa thì... Nhưng Khương Sầm đã đánh giá cao ai đó rồi...

"Mới nãy... Anh nói như vậy chỉ là cách đối phó với những người đeo bám thôi đúng không?"

"..."

Khương Sầm nhìn đôi mắt sáng long lanh đầy kỳ vọng của người trước mặt mà thật lòng rất muốn bổ não cậu ra xem bên trong đó có gì.

"Nãy giờ em chỉ nghĩ được vậy thôi sao?"

Hắn nhịn lại cảm xúc muốn xách cậu lên đánh mông hỏi.

"Em... Không biết nữa."

Bạch Thụy nghệch mặt ra đáp. Nãy giờ cậu cứ ở trong trạng thái mơ màng, thật ra có nghĩ gì không chính cậu đều không biết.

"Chẳng lẽ... Anh thích em? Muốn theo đuổi em?"

Cậu nghĩ nghĩ rồi cẩn thận dè chừng hỏi lại.

Khương Sầm bị cái độ ngốc không có giới hạn của cậu dọa thật sự. Hắn không nhịn được nói: "Em không thích tôi?"

Chẳng lẽ bao lâu nay giữa họ là công cốc, còn phải qua một bước theo đuổi nữa nữa được? Hỏi xong rồi hắn mới bất giác nâng lên tinh thần nhìn tiểu ngốc bức nào đó, đợi cậu trả lời. Nếu cậu mà dám...

Tiểu ngốc bức kia nghe hắn hỏi thì trước là ngẩn ra, sau đó mới mơ hồ đáp: "Em không biết nữa."

"..."

Hắn có nên xách cậu lên đánh cho cái mông kia nở hoa?

"Em chỉ biết ở bên cạnh anh rất thoải mái thôi."

"..."

"Rất thích song tu với anh."

"..."

"Lâu ngày không gặp cũng sẽ nhớ."

"..."

"Sợ anh hiểu lầm."

"..."

"Lại đây."

Khương Sầm bất ngờ bị bão hạnh phúc đập đến choáng váng rốt cuộc có phản ứng. Hắn đối với con tiểu ngốc bức nào đó mẹ nó cạn lời. Như vậy mà còn không hiểu bản thân có thích hắn không... Hắn bốn chấm chứ ba chấm gì nữa. Khương đại tổng tài hắn không ngờ sẽ có ngày bó tay hết cách thế này.

Bạch Thụy cảm thấy biểu tình của hắn có phần nguy hiểm lắm nhưng lại không biết nguy ở đâu. Có điều cậu không có từ chối mà đi đến bên cạnh hắn. Lúc cậu định ngồi xuống thì bị hắn kéo trực tiếp ngồi trên đùi, chới với bất ngờ khiến cậu theo bản năng đưa tay ra ôm cổ hắn, đôi mắt cũng phối hợp mở to nhìn hắn.

"Em nói xem như thế nào mới gọi là thích?"

Khương Sầm nhịn lại xúc động muốn quýnh cậu, nhẹ giọng kiên nhẫn dẫn dắt.

Bạch Thụy nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Như a cha em thích phụ thân."

"Tôi với em không giống vậy?"

Khương Sầm dò hỏi.

"Hình như cũng có chút giống. Anh sẽ cùng em song tu. Chỉ có đạo lữ với nhau mới song tu như vậy thôi."

...Đúng ha! Bạch Thụy nói xong mới phản ứng lại. Cậu với hắn vốn đã là... Nhưng như vậy là sao? Tự nhiên tất cả ngay từ đầu đã là quan hệ thân mật nhất, vậy mà cậu một chút đều không để ý? Hay giống như hắn nói, cậu biến ngốc thật rồi? Nhưng như vậy là cậu có thích hắn hay không? Mà thích này là gì nhỉ? Có giống thích của hai cha không? Bạch Thụy cảm thấy đầu mình rối thành một nùi gở không nổi.

Khương Sầm nào biết trong lòng con tiểu ngốc bức nào đó đã muốn loạn. Hắn lúc này đang nghĩ, bản thân đã mấy lần cảm thấy cái cách dùng từ của cậu cổ xưa lại giống như không phải thời nay. Sau đó hắn có tìm hiểu thử thời đại nào thì người ta sẽ dùng cách gọi như vậy, sau đó hắn vô tình tìm được một quyển tiểu thuyết tu tiên mà giới trẻ thời nay hay đọc, bên trong có cách gọi không khác gì của cậu. Cho nên thời điểm hắn hỏi cậu từ đâu ra cậu nói từ trên trời rơi xuống hắn mới không có phản ứng gì quá lớn. Có lẽ hắn đã muốn dự liệu trước, hỏi như vậy là một cách để chứng minh suy nghĩ của hắn. Quả nhiên cậu lại nói vậy.

Nếu cậu thật sự là rớt từ cái tu chân giới nào ra thì cũng không phải chuyện gì khó lý giải. Bởi vì hắn không tìm được chút dấu tích gì về cậu trên thế giới này hết. Bản thân cậu lại biết cổ võ. Nhưng tính tình ngốc bức này thì hắn không hiểu lắm làm sao sống được trong thế giới tu tiên trong tiểu thuyết kia. Vậy chỉ có thể dùng cách giải thích là do cậu được bảo bộc quá kỹ. Cho nên là người nhà thả cậu xuống đây cho cậu trải đời...

Khương Sầm không chút ý thức bản thân đã bổ não quá nhiều. Nhưng hắn cũng chịu là hết cách lý giải về tiểu minh tinh. Nếu có chuyện gì khiến hắn lo âu thì chính là việc cậu có thể ở một lúc nào đó trở về nhà hay không. Cho nên để tránh cậu bỏ hắn đi, hắn trước tiên phải đem tâm cậu trói lại.

Nhưng nhìn người trước mặt bình thường thông minh lanh lợi hiện tại lại đặc biệt ngốc nghếch, Khương Sầm bất đắc dĩ gì đâu.

"Vậy em làm sao để xác định hai người sẽ trở thành đạo lữ của nhau?"

Khương Sầm im lặng dùng cách nói của cậu để hỏi. Bạch Thụy đang trong cơn mơ mang bị hắn cắt ngang, gần như lập tức ném vấn đề vào hố đen hỗn độn. Tiểu ngốc bức đã trở lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu ngẫm nghĩ lời của hắn rồi không rõ lắm đáp: "Nhìn thuận mắt nhau đi?"

"..."

Hắn cảm thấy hắn điên rồi mới đi hỏi chuyện này với một tiểu ngốc bức chuyện tình cảm như một trang giấy trắng.

Nhưng hắn không định bỏ cuộc như vậy.

"Thế em gặp ai cũng song tu với người ta hết à?"

"Nào có!"

Trước khi Khương Sầm khó chịu vì cách hỏi của mình thì đứa ngốc kia đã phản ứng kịch liệt phản bác lại. Cậu còn rất kích động mà bày tỏ: "Ít nhất anh phải cho em cảm giác thoải mái, không bài xích. Chính là nói không ghét anh, bị anh chạm vào không có khó chịu."

Nghe mà lòng lâng lâng rồi. Nhưng mà...

"Vậy Trác Dịch thì sao?"

"..."

Bạch Thụy thật sự rất bái phục trình độ nhỏ mọn của người này. Nhưng hiện tại quan trọng là khiến cho người này hiểu được cậu không phải là người tùy tiện như vậy. Cậu mới không bạ đâu ăn đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.