Chương trước
Chương sau


Vừa nghe hắn hỏi mặt Bạch Thụy đã méo sẹo, có chút oán giận nhìn hắn. Cũng không cho người ta chút thời gian giảm sốc gì cả. Nhưng hắn đã hỏi rồi, chẳng bằng cậu nói ra luôn. Đương nhiên là sẽ không nói hết rồi: "Trác Dịch hắn bỗng nhiên lừa Sùng Minh đi, đến phòng thay đồ tìm em nói nhảm."

Bạch Thụy nhìn sắc mặt ai đó trầm ngay xuống, đến cả động tác rút caravat cũng nguy hiểm khôn lường mà không khỏi rụt đầu vào chăn, mở to đôi mắt đen tròn đáng thương nhìn hắn. Tiểu Sầm dù cách màn hình vẫn nghe ra mùi nguy hiểm lập tức nhảy thẳng đến tủ quần áo trốn đi. Dù biết người kia sẽ không bất thình lình xuất hiện ở đây nhưng bản năng sợ hắn đã ăn sâu vào yêu đan của nó, cứ là liên quan đến người kia nó sẽ trốn thật xa. Sau đó nó sẽ ở trong lòng cầu nguyện cho chủ nhân ngốc nghếch tai qua nạn khỏi.

Này là có phúc cùng hưởng có nạn tự bay đây mà!

Nhưng Bạch Thụy nào có thời gian để ý đến nó. Cậu lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng bán manh nhìn hắn.

"Nói nhảm?"

"Ân ân." Cái đầu sáng chói nào đó nhanh chóng gật lia lịa.

"Ở bao lâu?"

"..."

"Ở... Năm mười phút gì đó á..." Tiểu ngốc bức lí nhí đáp.

"Nói nhảm năm mười phút?" Ai đó khí lạnh tỏa khắp nơi.

"..."

"Chỉ nói nhảm?" Chữ nhảm bị hắn cắn đến mức Bạch Thụy cảm thấy nó muốn nát ra luôn rồi. Nhưng nát không phải răng mà là lá gan nhỏ bé của cậu...

"Thật. Chỉ nói nhảm."

Nhưng cần phải nhanh chóng đáp lời thì cậu vẫn sẽ không chút chần chừ. Không nhanh không khéo hắn sẽ đánh đổ thêm chục cái bình giấm lại thêm mồi lửa nữa thì cậu sẽ chết không toàn thây.

"Hắn đứng chắn ở cửa nên em không đi được. Sợ đến gần hắn lại chơi chiêu gì. Nhưng hắn nói đủ thì tự động rời đi, em với hắn không có tiếp xúc gần chút nào hết."

Bạch Thụy chỉ hận không moi tim moi phổi ra cho hắn xem cậu có bao nhiêu chân thật không chút giả dối. Cậu chỉ là không nói ra nội dung cuộc nói chuyện thôi. Nhưng cậu đã xem thường Khương tổng chúng ta. Nói về độ nhạy bén thì làm sao tiểu ngốc bức cậu bằng được chứ.

"Hắn nói gì?"

"..."

"Hắn nói... Nói Khương gia không an ổn, kiểu gì em cũng sẽ bị liên lụy. Còn nói Khương lão gia tử kia không phải đèn cạn dầu."

May sao đầu óc Bạch Thụy nhảy số nhanh, trực tiếp bỏ qua đoạn đầu nói thẳng đến đoạn cuối. Tuy có lẽ không lừa được Khương Sầm hoàn toàn nhưng vẫn lừa được chút chút. Thật ra không khó nghĩ trước những lời này Trác Dịch sẽ nói cái gì với cậu. Nói cho đúng thì chính là đang đào góc tường nhà ai đó cả thôi. Đều khiến người ta điên máu. Cho nên không cần thiết nói ra đâu ha ha ha...

"Lần sau trực tiếp đấm vỡ mũi hắn cho tôi."

Bạch Thụy bị giọng nói âm trầm của hắn dọa cho rụt cổ nhưng vẫn không quên gật đầu như giã tỏi.

Khương đại tổng tài mặt đầy sương lạnh, Bạch Thụy không ở gần vẫn biết xung quanh đảm bảo nhiệt độ đã xuống âm rồi. May là trong nhà không có ai... Mà cậu cách hắn một cái màn hình còn cảm nhận được nữa.

"Đợi vài hôm nữa tôi sẽ đến thăm em."

"Thật sao?"

Bạch Thụy lập tức lên tinh thần ngay. Hai mắt thiếu điều biết phát sáng dán sát vào điện thoại hớn hở nhìn hắn. Muốn bấy nhiêu chọc người là có bấy nhiêu.

Ai đó bị cậu dính dính như keo dán tình yêu mà cảm xúc nóng giận lập tức bị xoa dịu bớt.

"Thật."

Giọng hắn nhẹ đi thấy rõ.

"Em muốn mang anh đi xem bình minh!"

Chưa gì mà ai đó đã lên kế hoạch hẹn hò với hắn rồi. Nhưng Khương Sầm vui vẻ xem, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa.

Còn trong lòng tiểu hỗn sắc kim long nào đó lại không khỏi thở phào một hơi thầm hô may mắn quá. Nhưng nghĩ đến những gì Trác Dịch nói đến hôm nay, Bạch Thụy không phải không để trong lòng. Đương nhiên, cậu không có ngu mà tin những lời Trác Dịch nói. Nhìn thì lời của hắn không có sơ hở, nhưng bởi vì nó quá hoàn hảo mà bản thân đã mang theo sơ hở rồi chứ chưa nói đến việc hắn biết Diệt Vương kiếm. Có lẽ hắn còn chưa có rõ hoàn toàn chuyện kiếp trước cho nên lời nói mới không chu toàn. Không biết hắn nghĩ gì mà tự tin rằng có thể lừa được cậu. Bạch Thụy đương nhiên là nghĩ sâu xa hơn cái cách cậu thể hiện rồi. Không biết nếu Trác Dịch biết bản thân vì hấp tấp mà tạo ra sai lầm không thể vãn hồi thì hắn sẽ nghĩ gì. Có lẽ hắn thật sự bị sự đáng sợ của Diệt Vương kiếm làm cho ám ảnh.

Nhưng nghĩ đến đối phương nói vì cậu mới nhớ lại quá khứ... Bạch Thụy lại không khỏi nghĩ rốt cuộc trên người mình có thứ gì mà có thể kích phát được ký ức kiếp trước của một người. Còn có... Người kia nếu cũng có quá khứ thì... Liệu hắn có giống Trác Dịch, cũng có những giấc mơ... Mà nói đến giấc mơ, không phải cậu cũng có sao? Rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Thụy nhìn người bên kia màn hình, đánh bạo thăm dò: "Khương Sầm."

"Hử?"

Ai đó đang lấy đồ chuẩn bị đi tắm theo bản năng đáp lại.

"Anh... Dạo gần đây có cảm thấy gì khác thường không? Ví dụ như ăn không ngon, ngủ không an. Hay là thường xuyên mơ bậy mơ bạ, tinh thần không tỉnh táo?"

Bạch Thụy cật lực khiến cho câu hỏi của mình trông như đang quan tâm đến sức khỏe tâm sinh lý của hắn, trong lòng lại hồi hộp muốn chết mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Khương Sầm bị cậu hỏi đến khựng lại động tác trên tay, ánh mắt nhìn cậu trở nên thâm sâu khó lường khiến Bạch Thụy khó hiểu lại bất giác cảm thấy khẩn trương.

"Em đang lo em sẽ hút hết tinh khí của tôi?"

"..."

Hắn nói cái gì vậy... Tuy rằng hắn nói cũng có chút đúng, khụ...

Mà không đúng! Hắn làm như cậu là hồ ly tinh vậy, hút cái gì tinh khí!!

Người đàn ông này bổ não cái gì vậy chứ. Cho dù anh có nghi ngờ em không phải người thì vẫn đừng có nghĩ quá lên như vậy.

Khương Sầm nhìn vẻ ba chấm trên mặt cậu mà không hỏi nhếch môi. Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại thấy vui, có lẽ là do cậu thật sự không nghĩ hại hắn. Nhưng hỏi thế là sao? Giấc mơ? Khương Sầm không khỏi cẩn thận quan sát người bên kia nhiều hơn. Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng lại nói một nẻo.

"Hay sợ tôi hao tổn tâm huyết vì làm em quá nhiều?"

"..."

Cậu có nên rút lại câu hỏi hay không?

Dù cậu vẫn có từng nghĩ thế thật á!! Nhưng hắn đã lấy sự thật ra chứng mình rồi. Hắn thật sự có thể! Người đàn ông này thật là...

Bạch Thụy bĩu cái đôi môi nhỏ ra hờn dỗi vừa chui vào chăn không thèm quan tâm hắn nữa.

Khương Sầm nhìn cái chỏm tóc màu kim sắc lì lợm của ai đó mà khóe môi nhếch được cao hơn. Hắn lại nghĩ nghĩ, sau đó tỏ ra nghiêm túc nói: "Đúng là có hay mơ một chút..."

Hắn vừa nói đến đây cái tiểu bại hoài nào đó đã từ trong chăn chui ra, đôi mắt lập lòe nhìn hắn đầy kỳ vọng. Khương Sầm trong lòng đại động, ngoài mặt lại không khỏi nhướng mày lên, đặc biệt có thâm ý nhìn cậu. Bạch Thụy lúc đầu không có ý thức thái độ của mình có phần quá mức kích động. Sau khi bị người đàn ông dùng ánh mắt thấu triệt nhìn đến tỉnh cả người ra mới rõ bản thân vừa mới có biểu hiện lộ liễu thế nào. Trong lòng cậu không khỏi lộp bộp, một ý nghĩ lớn mật trồi lên: Hắn đang thử cậu!

Bạch Thụy gần như là khẳng định hắn đã biết gì đó. Nhưng ngại không dám đối mặt với hắn lúc này. Cậu chẳng biết làm sao, cuối cùng là đâm lao theo lao, làm rùa rụt cổ chui vào chăn trốn luôn.

"Chui ra đây."

Khương Sầm buồn cười nhìn cái ụ trên giường, trong giọng nói có giấu chút cưng chiều đến hắn đều không nhận ra. Dù hắn đang đối với cậu nghi ngờ đó, nhưng hắn đã nói sẽ không gặng hỏi cậu nếu cậu không muốn nói. Nhưng hắn lại không định chủ động nói ra chuyện mình thật sự có những giấc mơ không tầm thường. Hắn chưa biết gì về cậu, bản thân không định cho cậu thêm lợi thế đâu. Tiểu ngốc bức!

Bạch Thụy dù lòng rất không muốn nhưng vẫn phải chui đầu ra. Nhưng cậu chỉ để lộ cái mũi nhỏ hoàn mỹ cùng hai con mắt đen tròn hỗn độn đáng thương nhìn hắn.

"Là em hỏi. Tôi đã làm gì đâu."

"..."

Nhưng thái độ của anh không đúng có được hay không? Anh không biết sẽ dọa chết người thật à?

"Dạo này tôi rất hay mơ thấy em thật. Mơ thấy em quặn quẹo nhún nhảy trên người tôi." Có lẽ hắn mơ thấy cậu thật, chỉ là tính chất nó không giống nhau thôi. Tồn tại bị hắn bắt nạt lại đáng yêu dính người kia... Hắn càng ngày càng cảm thấy nó cùng cậu có liên quan. Nhưng hắn không định dễ dàng cho cậu biết.

Chỉ là Khương Sầm không biết, một lần không nói, đến tận lúc hắn mất đi tiểu bại hoại của hắn lại ở trong một hoàn cảnh khác gặp lại cậu mới có thể có cơ hội nói ra.

Còn hiện tại bởi vì hắn nói nhăng nói cuội mà chọc ai đó câm nín không nói được gì.

"..."

"Lần nào cũng bị tôi đè ra làm cho rên ư ử như cún con."

"..."

Cậu điên rồi! Cậu hối hận chết được ấy!

"Anh đi tắm đi."

Bạch Thụy giọng điệu như đã chết hướng hắn bày tỏ. Nhưng ai ngờ lại nhìn thấy người đàn ông khóe môi nhếch lên thật cao, chỉ thiếu không cười thành tiếng. Tuy biết hắn đang cười nhạo cậu đó, nhưng mà người này... Cười lên thật đẹp.

"Khương Sầm."

"Ừ?"

Khương Sầm theo bản năng đáp lại. Nụ cười hẳn còn chưa tắt hẳn.

"Anh thật đẹp trai."

Con tiểu ngốc bức bày tỏ bản thân đặc biệt mê trai.

"Mê trai?"

Hắn nhếch môi nguy hiểm hỏi. Dù bộ dạng mê tít không có lối về của cậu vẫn lấy được lòng hắn.

"Mê anh."

Ai đó lập tức vỗ mông ngựa. Đã muốn vỗ đến thành thục, gió chiều nào theo chiều ấy theo bản năng rồi. Chứ ai bảo người này hở chút là muốn chọt lỗ bình giấm nhà hắn chi.

"Dẻo miệng."

Khương Sầm cách màn hình gõ lên trán cậu một cái, tay lại cầm đồ đi vào nhà tắm.

"Em muốn xem mĩ nam tắm!"

"Tôi sợ nước miếng của em sẽ làm ướt giường."

"Không sợ!"

"Ha..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.