"Nào có, tôi chỉ là người ở dưới chân núi lâu lâu lên núi bái lễ sơn thần, thấy nơi này lá rụng đầy ảnh hưởng đường đi cho nên mới quét. Mấy cậu từ nơi khác đến thăm quan sao? Bình thường nơi này không có ai đến trừ mấy dịp tế lễ thôi."
Bác gác cười đính chính.
Thế họ mới ngộ ra bác ấy chỉ là thuận tay làm. Cũng đúng, không thiếu người già sẽ thích vận động khỏe người. Lâu lâu lên núi nghe hợp lý hơn.
"Như vậy nơi này không còn ai khác ạ? Rồi bình thường trùng tu thế nào ạ?"
Đường Ca vẫn cố gắng hỏi.
"Đến ngày lễ bái tạ sơn thần thì bà con sẽ gom tiền lại trùng tu. Còn nơi này chẳng có ai nữa cả. Nơi sơn hoang hẻo lánh, ai sẽ ở nơi này một mình chứ."
Bác gái bật cười vì câu hỏi của Đường Ca.
Đường Ca vốn nghĩ không hỏi được gì nữa, bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, lập tức mở miệng hỏi bác gái: "Bác ơi. Bác nói bác hay đến đây. Vậy trước đó bác có gặp ai lên đây hay không ạ? Tầm thời gian mười ngày nữa tháng đổ lại đây."
"Cỡ đó à... Bình thường vài ba ngày bác sẽ leo núi lên đây, vừa là rèn luyện sức khỏe vừa quét dọn chỗ này. Nhà bác ở ngay dưới chân núi, bên cạnh đường lên núi. Tuy bác chưa gặp ai nhưng mấy hôm trước nghe thằng con ở nhà nói có một nhóm du khách lạ lắm đến đây chừng mấy tiếng thì đã về."
Bác gái cẩn thận ngẫm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2654681/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.