Chương trước
Chương sau
Nhưng đổi lại chỉ là cái hừ đầy lạnh lùng của nó.

Phương Thần chỉ biết cười khổ chứ chẳng thể làm sao được. Sùng Minh nhìn mà tội nghiệp thay hắn.

Lại nói, Phương Thần người này sau khi bị Khương Sầm cảnh cáo thì không lại dám đến đây nữa. Ai biết hôm qua hắn lại lù lù xuất hiện ở trường quay. Tuy rằng hắn không làm gì nhưng khó nói không phải đang liều mạng bị Khương tổng ta cho lên đĩa chỉ vì muốn theo đuổi vật nhỏ kia.

Lại không phải? Phương Thần hắn chính là không chịu được nổi nhớ chuột ta. Chỉ vì muốn được tận mắt nhìn xem mà phải gọi là bất chấp mọi thứ, chỉ là để có được cơ hội gần gũi tiểu vật nhỏ kia. Ai biết nó không nể mặt như vậy, đối với hắn chỉ cho một cái ót nhỏ đáng yêu... Ặc, Phương Thần không phải lần đầu tự hỏi tại sao mình lại thích vật nhỏ kia như vậy. Nhưng chính là hắn cứ thích, ngày nhớ đêm mong không nói sao cho hết, kết quả hắn tự cho rằng bản thân là có máu lông mao ẩn dấu, chỉ là chưa có cơ hội lộ ra nên mới vậy thôi. Nhưng dù hắn đã đi đến chợ thú cưng cốt là muốn tìm mua một con, ai biết hắn nhìn con nào cũng không vừa mắt, lại chỉ nhớ thương con vật thông linh quá đỗi kia.

Dù vậy thì sau đó hắn cũng chỉ nghĩ rằng là do nó thông minh, linh tính hơn nên hắn mới thích. Đặc biệt thích.

Tóm lại kiểu gì Phương Thần vẫn có thể tìm được lý do cho mình lại không nghĩ theo hướng khác thường kia. Nhưng mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không tìm được lý do con vật nhỏ kia tại sao lại không thích mình như vậy. Hắn đẹp trai lai láng như vậy kia mà? Tự nhiên cái mặt này không có tác dụng nữa rồi? Hay là do dạo này hắn xấu đi? Nào có! Hôm qua vẫn còn tiểu tình nhân vì nhớ hắn mà điên cuồng kia mà.

Tiểu Sầm mà nghe được tiếng lòng của hắn thì đảm bảo sẽ cho hắn một cái ngón giữa đầy khinh thường và ghê tởm.

"Phương thiếu, anh có theo chúng tôi đến bữa tiệc luôn không?"



Sùng Minh thấy đám người trong đoàn làm phim đã muốn kéo nhau đến nơi tổ chức tiệc chia tay cho Bạch Thụy thì thuận miệng hỏi người bên cạnh một câu. Lòng hắn nghĩ chỉ là hỏi xã giao thôi, ai biết người kia không nói hai lời đã vung tay lên bảo đi thôi. Cứ như thể hắn là chủ nhân bữa tiệc không bằng...

Sùng Minh đến là cạn mẹ lời. Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, tiểu Sầm cũng đi mà sao Phương Thần có thể bỏ qua cho được. Hắn chỉ hận không có cơ hội gần gũi với chuột ta ấy chứ.

Bữa tiệc nhỏ này được tổ chức ở trong một phòng riêng trực thuộc khách sạn họ đang ở luôn cho nên không sợ bị người bắt gặp. Điều đó nói lên rằng họ có thể thả cửa một chút. Cho đến tận lúc này nhân duyên của Bạch Thụy ở trong đoàn làm phim đã rất tốt, mọi người đều quay quanh cậu chúc mừng không ngừng. Chưa gì mà Bạch Thụy đã bị chuốc không ít rượu. Nhìn chung từ lần đi quán bar kia cho thấy thì tửu lượng của Bạch Thụy không hề nhỏ. Có lẽ là do thể chất hơn người cùng sự tồn tại của long châu nên ít nhiều Bạch Thụy vẫn có thể giữ được tỉnh táo dù mặt đều là ửng hồng lên ngon miệng.

Đồng thời nhờ vào men say mà biểu tình của cậu cũng nhu hòa hơn, càng thêm chọc người trêu ghẹo, đua nhau chuốc cậu.

"Mấy cô cậu vừa vừa thôi. Đừng nhìn cậu ấy ngày mai có thể ngủ thẳng một giấc đến trưa mà quá đáng như vậy."

Tiêu đạo tuy là giải vây đó nhưng sao nghe vào tai lại cứ như đang nhắc nhở mọi người rằng Bạch Thụy ngày mai không cần dậy sớm, nhanh đi chuốc cậu vậy. Mà mặc kệ có đúng vậy không thì đám người đã định sẽ không buông tha Bạch Thụy. Đặc biệt là cô nàng Phạm Dao Lạc lúc đầu còn khó ở, hiện tại không biết có phải đang tính cả nợ cũ hay không mà trở thành người mạnh mẽ nhất trong đám người. Nhưng ai bảo Bạch Thụy cứ mãi ngoan cố không chịu gục làm chi. Cậu mà gục một cái thì đám người sẽ tan rã thôi. Nhưng để một con hỗn sắc kim long tung hoành tu chân giới chịu thua? Không có đâu.

Trong lúc nhất thời một đám người loạn thành một đoàn.

Tiểu Sầm ở trong túi áo Bạch Thụy còn cảm thấy chếch choáng dù chẳng uống rượu chứ nói chi ai.

Và cũng ở thời điểm này rượu đến tay Bạch Thụy gần như không phải do chính cậu rót nữa mà đều là người khác dúi vào tay cậu. Bạch Thụy dù có phần mông lung nhưng vẫn được cho là tỉnh táo. Có điều sao cậu có thể nghĩ ở thời điểm này vẫn còn có người đợi mình ở đây chứ. Kết quả là đợi Bạch Thụy cảm thấy trong người nóng rực khác thường mới loạng choạng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu nghĩ rằng bản thân chỉ là say rượu.

Mà phải, uống nhiều rượu như vậy việc cậu đến nhà vệ sinh là chuyện quá đổi bình thường. Cho nên cả Sùng Minh đang bị mấy trợ lý của đám minh tinh mời rượu đều không có nhiều để ý Bạch Thụy. Hoặc có lẽ hắn cho rằng bên cạnh cậu còn một tiểu Sầm hay bản thân Bạch Thụy đều không phải người dễ chọc. Cho nên đến khi chuyện xảy ra hắn hầu như là trở thành người xử lý hậu quả cuối cùng chứ chẳng làm được gì. Mém chút là bị ai đó cho lăn xả.

Nói đến Bạch Thụy, sau khi vào đến nhà vệ sinh rửa mặt thì cậu mới nhận ra bản thân không bình thường.

Bụp!



"Chủ nhân, ngài sao vậy?"

Tiểu Sầm nhanh như chớp huyễn hóa thành người vội vàng đỡ lấy Bạch Thụy đang loạng choạng đứng không vững, vừa đỡ cậu ngồi lên một cái bồn xí sau khi đã đậy nắp trong một phòng trống vừa lo lắng hỏi.

"*Nóng... Bức bối*..."

Bạch Thụy lúc nói chuyện còn không quên kéo áo mình. Cậu không đến mức hoàn toàn mất đi tỉnh táo nhưng toàn thân như chẳng có sức, giọng nói cũng mềm nhũn.

Tiểu Sầm vừa nhìn đã thấy trạng thái này của chủ nhân nó không bình thường.

Cộc cộc...

Ai biết đúng lúc này bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Tiểu Sầm vừa nghe đã biết không phải là của Sùng Minh. Nhìn lại trạng thái của chủ nhân, nó biết cậu nhất định là bị ám toán. Nó vừa giận mình vừa gấp nhưng vẫn biết lúc này không thể luống cuống được.

Thế là nó vội vàng biến lại thành chủ nhân rồi ngồi xuống nắm vai Bạch Thụy dặn: "Chủ nhân, ngài ngồi ở đây không được phát ra âm thanh, em đi đối phó người kia."

Bạch Thụy gian nan gật đầu, còn không quên dặn nó: "Cẩn thận..."

"Chủ nhân yên tâm. Em đi đây!"

Nói rồi nó bước ra ngoài đem cửa phòng toilet của Bạch Thụy đóng lại. Sau đó nó dùng thuật pháp biến cho mình gần giống như trạng thái của Bạch Thụy lúc bấy giờ rồi vịn toàn thân vào bồn rửa mặt chờ đợi người bên ngoài tiến đến. Thật ra nó có thể không cần làm như vậy mà chỉ tỏ ra bình thường rồi đi ra ngoài thôi. Nhưng trước là nó không biết ai đang đến, lỡ đối phương mục tiêu không phải nó thì nó đi rồi chủ nhân đang trong thái kia sẽ bị phát hiện. Bây giờ cho dù là ai bắt gặp chủ nhân đều không thể được. Sau chính là nó muốn biết ai đã ám toán chủ nhân nó, muốn xem hắn sẽ làm gì cho nên nó định sẽ phối hợp diễn cho trọn vở kịch này. Nếu được, nó còn muốn cho người kia một chiêu gậy ông đập lưng ông nữa. Dám hãm hại chủ nhân của nó.

"Bạch Thụy? Cậu ở trong đó à?"



Còn chưa đợi nó nhìn thấy người thì giọng nói nó chán ghét đã bay đến. Trong lòng tiểu Sầm gần như lập tức hiện lên suy nghĩ, nhất định là người này giở trò không thể sai được. Mà mục đích của hắn là gì tiểu Sầm dù kiến thức không nhiều vẫn ngờ ngợ ra. Cho nên trong lòng nó càng thêm bất ổn. Nếu để người này đạt được mục đích thì...

"Bạch Thụy! Cậu sao vậy?"

Lúc này Trác Dịch đã xuất hiện ở trong nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy "Bạch Thụy" gần như đứng không vững phải dựa vào bồn rửa tay thì hắn vội vàng chạy đến đỡ. Bên trong giọng nói đều là lo lắng, giống như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Phải nói là hắn diễn rất giỏi nhưng hắn đụng không đúng người, tiểu Sầm nào phải nhân loại bình thường.

Tuy rằng nhìn xung quanh mọi thứ chẳng có gì khác thường nhưng thật ra thời điểm Trác Dịch chạm vào nó, hắn đã lọt vào lớp sương mù vô hình quanh thân nó tỏa ra. Cho nên nhất cử nhất động của hắn, cho dù là một tia biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn nó đều cảm nhận được. Vì vậy nó nhìn thấy trong mắt hắn nổi lên chút cảm xúc đắc ý vì sắp đạt được mục đích và ham muốn chiếm đoạt xấu xí. Nó đã phải rất nhịn mới không đem hắn đẩy ra rồi đập cho một trận. Nó biết lúc này không nên hành động lỗ mãng. Nó còn muốn cho người này ăn quả đắng. Cho nên nó phối hợp một chút, không có đẩy hắn ta ra mà còn thuận theo ngã vào người hắn, miệng còn rầm rì vài tiếng nhỏ vụn nghe là biết tinh thần không còn tỉnh táo nữa mà trạng thái cũng chẳng bình thường.

Trạng thái Bạch Thụy có bình thường hay không Trác Dịch đương nhiên biết rõ. Hắn ôm "Bạch Thụy" vào lòng còn không quên vỗ mặt cậu dò hỏi: "Bạch Thụy? Cậu thấy sao rồi?"

Biết rõ còn cố hỏi, tiểu Sầm chỉ muốn cho hắn một đá vào hạ bộ, để hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn. Nhưng ngoài miệng cậu không quên nhỏ vụn trả lời: "Nóng..."

"Bạch Thụy, cậu say rồi. Để tôi đưa cậu về phòng."

Trác Dịch lập tức sốc Bạch Thụy lên. Vốn hắn muốn bế cậu nhưng ngoại hình Bạch Thụy đâu có phải dạng nhỏ nhắn như Tô Miện. Tuy rằng nhìn cậu thon gầy, khung xương cũng nhỏ nhưng thân hình lại cao hơn một mét tám gần một mét tám ba, đương nhiên không thể gọn nhẹ được. Trác Dịch lại không phải Khương đại tổng tài chúng ta. Cho nên hắn phải rất vất vả mới trèo kéo được "Bạch Thụy" rời khỏi nhà vệ sinh, gian nan hướng về chỗ thang máy ở góc đường đối diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.