"Con có thể ở đây đến khi người không cần con nữa. Con cũng có thể khiến các người sống lâu hơn. Chỉ là cần về một chuyến để ấp nở nó."1
Bạch Cửu chỉ chỉ quả trứng trong lòng Bạch Dữ, đồng thời phất tay gọi nó đến đây.
Bạch Thụy trứng véo một cái chạy tới.
"Nó rất lỳ lợm."
Bạch Cửu không chút tự giác phun tào con mình.
"Không phải giống ngươi sao."
Nae trêu nó mèo chê mèo lắm lông. Cái chuyện như nhảy tượng Thú Thần mà cũng dám làm, lá gan đủ lớn.1
Bạch Cửu lè lưỡi.
"Con ta lớn rồi. Còn rất lợi hại."
Nae mĩm cười sờ sờ mái tóc mềm mượt của nó, ánh mắt lại có chút ươn ướt.
"May mắn thú nhân trưởng thành đều phải xa phụ mẫu, miễn ngươi sống tốt là được rồi."
Cậu không đến nổi không chấp nhận được. Đến cả đứa lớn đang ở tộc người sói cũng mấy khi nhìn thấy đâu.
"A mẫu, người nói xem a bà mà nghe được chuyện này, có phải lại chửi Thú Thần nữa không?"
Bạch Cửu không muốn thấy cậu thương cảm, lái câu chuyện đi, vậy mà có chút tò mò ghé vào tai Nae hỏi.
Nae ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. Đúng thật trên đời này không sợ Thú Thần nhất chính là a bà Bạch Kỳ Thư của Bạch Cửu. Dù tội lỗi cũng không phải hoàn toàn do Thú Thần, lại nói, Thú Thần đã làm rất tốt, đối với con dân của người càng không có gì phải chê trách. Ai biết Bạch Kỳ Thư lại là người khác loại. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570581/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.