Bạch Dữ giật mình tỉnh lại, ánh trăng mười lăm càng về khuya càng sáng đến chói mắt, thế nhưng hắn lại thấy khủng hoảng vô cùng khi phát hiện không thấy tiểu chút chít vốn nên nằm ngủ bên người hắn đâu.
Hắn đùng một phát phóng đi, mém chút là ngã lộn mèo, hình tượng gì đó mất hết, chỉ kịp khoác lên một tấm áo.
Dù hốt hoảng như vậy nhưng hắn vẫn không quên bản năng của một cường giả, lăn được hai bước đã nhớ dùng nguyên thần đi tìm kiếm thân ảnh của đạo lữ hư hỏng nữa đêm không ngủ chạy đi đâu mất của mình. Đến khi nhìn thấy thân ảnh của nó mới nhẹ nhõm mà thở ra, tốc độ dưới chân còn nhanh hơn... À không, hắn dùng cả xuyên qua không gian để đến vị trí của tiểu chuột cách đó một trượng.
Đài độ kiếp.
Ngọn núi của Bạch Dữ có một đài độ kiếp là chuyện cả hắn và tiểu chuột đều biết, họ cũng từng ở đây cùng nhau độ bao nhiêu là lần.
Nhưng ngoài cần phải độ kiếp ra thì họ sẽ không ở nơi này. Không rõ là vì nguyên nhân gì, Bạch Dữ cảm thấy nơi này sau khi tiểu chuột xuất hiện lại cho hắn một loại cảm giác rất quỷ dị. Thời điểm phát hiện thân ảnh của tiểu chuột hắn thở ra, nhưng nhận ra nơi nó đang ở thì tim còn đập mạnh hơn, như muốn văng ra khỏi lòng ngực. Hắn đã bao lâu không có thất thố như vậy rồi?
"Bạch Cửu!"
Một tiếng gọi xé gió vang lên, dọng mạnh vào linh hồn đang lạc trong hồi ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570515/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.