Cốc Dĩ Phong liếc mắt qua thì đã hiểu, vừa lạnh nhạt vừa cung kính, một chút thành ý cũng không có mà hướng một số người chấp tay sau đó ung dung rời đi.
"Này... Dịch Thiên, có cái gì mà không thể mang ra cho chúng ta nhìn một cái? Dù sao cũng là xuất hiện trong đất của Cốc gia."
Cốc Dĩ Phong vừa đi đã có người không nhịn được mà léo nhéo.
Dịch Thiên là tên tự của Cốc lão gia tử, người có thể trực tiếp gọi như vậy bối phận phải lớn hơn ông. Lão gia tử nhìn về hướng người nói, trông thấy Cốc Dịch Đạt - Đại biểu ca của ông, người đứng đầu nhánh thứ hai của Cốc gia, ông cười cười.
Cốc Dịch Đạt cứ nghĩ ông sẽ nói gì với mình thì không, ông chỉ liếc một cái rồi dời đi, đưa mắt nhìn một vòng đám người đang chen chúc bên ngoài biệt viện của ông.
Đúng vậy, nơi này không phải biệt viện của Cốc Tâm Hối mà là của hai phu thê lão gia tử. Việc Cốc Tâm Hối trở về Cốc gia cũng không có bao nhiêu người biết, biết thì toàn là người thân tín. Nhưng lão gia tử không nghĩ chuyện này ngoài họ ra không còn ai biết nữa. Mỗi gia tộc càng cường thịnh thì nước càng sâu, lá mặt lá trái nhiều vô kể. Đó cũng là nguyên nhân các dòng lại chưa từng thân thiết chứ chưa nói ở giữa luôn có sự cạnh tranh, đấu đến ngươi sống ta chết.
"Không cần ở đây nói tiếng lóng."
Lão gia tử dù không nhìn những lời này nói với ai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570473/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.