Điều này gián tiếp nói cho hắn biết mục đích hai người Bạch Cửu ở lại nơi này, là không hề có ý định gì khác giống như hắn nghĩ.
"Ta không có bệnh, không cần chữa."
Thế nhưng đối phương lại không tiếp thu, lạnh lùng nói.
"Ngươi vẫn chưa hoàn toàn dung hợp dòng máu yêu thú trong người."
Đúng lúc này Bạch Dữ lên tiếng.
Ba người đều nhìn thấy phản ứng thái quá của Mâu Mân khi đối phương nghe thấy lời này. Điều này chứng tỏ suy đoán của Bạch Dữ không hề sai.
"Ta không cần các người giúp."
Biết không thể giấu, Mâu Mân trực tiếp nhận, thế nhưng lại quyết tuyệt tới cùng. Lúc nói ra còn đưa mắt nhìn Mộc Tâm Vi, còn cười một cách bất cần rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Trước khi đi còn để lại một câu.
"Nếu nàng bỏ trốn ta sẽ đồ sát Đan thành."
Lạnh băng, máu tanh đến mức khiến Mộc Tâm Vi rùng mình.
Thay vì cứ canh chừng nàng cả ngày, hắn thông minh chọn phương pháp đe dọa. Hắn biết nàng để ý cái gì. Không phải Đan thành, mà là người trong đó.
"Mộc cô nương."
Sự thất thần của nàng bị tiếng gọi này đánh tỉnh.
"Cô nương dự định thế nào?"
Bạch Cửu bình tĩnh hỏi.
Mộc Tâm Vi trầm tư một chút rồi cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu này.
"Ta muốn suy nghĩ một chút."
Nàng thở dài. Nhiều năm như vậy, dù là thời điểm Mộc gia cường thịnh thì nàng cũng chưa từng bị bức bách phải đưa ra lựa chọn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570436/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.