Để cho đảm bảo, Bạch Cửu vẫn dùng kết giới bao trùm lấy hai người. Vạn sự lấy an toàn làm đầu. Bọn họ là đi kiếm bảo, không phải đi nộp mạng. Nói sao thì nơi này còn nằm trong hang ổ của âm sát chi khí, ai mà biết được có cái gì khác không.
Cứ như vậy, hai người không ngừng đi tới.
Đi được tầm một hai dặm thì phía trước bỗng nhiên có ánh sáng.
Ánh sáng không mạnh, mờ mờ ảo ảo. Thế nhưng vẫn đủ cho họ nhìn được cảnh vật xung quanh.
Bạch Dữ.
Ân.
Hai người ngắn ngủi trao đổi một chút. Rõ ràng không có nhiều lời, thế nhưng cả hai đều cảm nhận được kích động trong đó.
Tu sĩ nhạy cảm nhất đối với linh khí. Lúc đầu họ còn chưa cảm nhận được, nhưng càng đi vào trong linh khí càng nồng đậm. Thế nhưng linh khí ở đây lắng động mà không khuếch tán.
Đến thời điểm hiện tại khi họ cảm thấy được chút ánh sáng thì nơi phát ra lại là vách động xung quanh họ.
Họ chẳng ngu mà nghĩ rằng vách động biết phát sáng đâu.
Mắt thường có thể thấy được, nguồn sáng là từ những khối tinh thạch chi chít trên vách động.
Càng đi sâu vào trong thì mật độ phân bố càng lớn, càng dày đặc, khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Cả hai người không ai nói tiếng nào nữa. Bạch Dữ không có dừng lại, hắn tiếp tục đi sâu vào trong.
Mục đích của hắn là điểm khởi đầu của nơi này, nói đúng hơn là ngọn nguồn của linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570401/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.