Trở thành đạo lữ cũng không phải nói miệng.
Bạch Dữ không biết Bạch Cửu hiểu rõ bao nhiêu về hình thức kết đạo lữ ở nơi nào. Có lẽ trong suy nghĩ của nó, đạo lữ cũng chỉ là một câu hứa hẹn suông thôi.
Bạch Cửu nghe mà muốn hồ đồ luôn. Không phải nói miệng... Vậy phải làm sao để xác định? Bạch Cửu đúng thật là không biết.
Bạch Dữ chỉ nhìn mặt nó là hiểu ngay. Hắn buộc lòng phải giải thích cho nó, thế nào là đạo lữ chính thức.
Bạch Cửu nghe mà mắt tròn mắt dẹp. Nhưng nó vẫn không rõ tại sao hai người lại trở thành đạo lữ sớm như vậy. Hai người cũng chưa có cái gì gọi là cùng thiên đạo thề a...
Ta không biết...
Bạch Dữ vuốt nhẹ lọn tóc bên má nó ra phía sau dái tai. Hành động của hắn rất mềm nhẹ, nhưng cái cảm giác nguy hiểm như trước đây nó cảm nhận vẫn còn. Cộng thêm những gì hắn nói, Bạch Cửu có hơi lờ mờ hiểu được nguyên do hắn đối xử với mình lúc tốt lúc xấu.
Không phải do ngươi, nhưng cũng vì ngươi mà ra.
Bạch Dữ nói được nhẹ nhàng, nhưng nó lại biết, sao có thể nhẹ nhàng như vậy.
Vì nó mà ra...
Hai người bị trói buộc với nhau trong lúc vô tình, không rõ nguyên nhân, không thể cắt dứt. Quyền chủ động còn ở trong tay nó... Bạch Dữ vẫn luôn giấu giếm, không nói cho nó biết...
Bạch Dữ nhìn cái đầu nhỏ đang cúi trước mặt mình, cũng không nói nữa. Hắn nhàm chán cầm một lọn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570364/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.