Bạch Cửu đỡ lấy Bạch Dữ rời đi cốt hải, thật có xúc động muốn đánh mông hắn, còn có trở lại đánh nhau với lão già Tề Minh kia.
Nó vốn đã ngờ ngợ cái chuyện kéo chậm thời gian này sẽ không đơn giản, nhưng nhìn đến nam nhân trong lòng nó sắc mặt tái nhợt, giống như sắp chết đến nơi, Bạch Cửu cảm thấy rất tức giận.
Nào có cái gì đơn giản?
Bạch Dữ cũng không phải tiên nhân. Hắn chỉ mới lỉnh ngộ được pháp tắc thời gian. Ở trong mười năm này, hắn tuy vẫn thường dùng nó để kéo dài thời gian cảm ngộ của mình ra, nhưng nó khác với việc tạo lập một không gian riêng biệt. Liều lĩnh như vậy cũng vì nó... Tiểu chuột cảm thấy rất đau lòng.
"Ai mượn ngươi cố quá!"
Tiểu chuột biệt nữu lầm bầm.
Nam nhân đang nhập định cũng bị nó chọc cười.
"Ngươi còn cười!"
Tiểu chuột ngây ngẩn, sau đó bĩu môi nói.
"Lại đây."
Bạch Dữ gọi nó.
Tiểu chuột nhìn hắn, tự nhiên có chút dự cảm chẳng lành.
Dù vậy, nó vẫn là đi tới.
Bộp!
Tiểu chuột bị hắn kéo, nằm gọi trong lòng nam nhân, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Ui... Đau quá..."
Bạch Cửu chỉ kịp nhìn đến trời đất xoay chuyển, cái mông đã bị người đánh.
Nó nước mắt lưng tròng ủy khuất hô lên.
"Ai cho ngươi tự ý chủ trương?"
Bạch Dữ vừa đánh vừa hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi. Nếu ngươi không đồng ý, làm sao mà ta làm được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570319/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.