"Lão có đứng đây ngóng trăm năm cũng vậy thôi."
Bạch Cửu bắt chước lão, nằm trên ghế tre, lắc lư.
Tề Minh đứng trong sân, mắt vẫn nhìn về phương hướng xảy ra chấn động.
Đối với lời nó nói cũng không đáp lại.
"Nếu lão thả cái nơi này ra sớm, đại lục người cũng sẽ không khốn đốn. Có chuẩn bị trước, có sẵn tâm lý để đối mặt, cho dù gặp biến cố lớn hơn, họ cũng sẽ không hoang mang."
Bạch Cửu giống như đang nói chuyện phiếm, nói được bâng quơ.
"Ta chỉ là nói giỡn thôi. Hành động của lão thật sự rất vĩ đại. Vì đại lục hi sinh, lão không có sai. Nhưng lão có từng nghĩ, tu tiên vốn là làm chuyện nghịch thiên. Trăm vạn năm nay cũng không có người phi thăng được, lão nghĩ là vì sao?"
Vì sao?
Thật ra mỗi lần đại lục sắp có tai họa giáng xuống, thiên tài sẽ từng lớp từng lớp xuất hiện. Chiến tranh, cũng không chắc là xấu.
Phá rồi lập.
Lời này ý nghĩa không phải là như thế sao?
Nhưng Tề Minh cũng không có sai. Chỉ là... Dù lão cố gắng cỡ nào, đại lục cũng phải gánh chịu kiếp nạn nó nên gánh.
"Ngươi nói nhiều như vậy, không phải là vì muốn ta thả ngươi đi?"
Tề Minh đi guốc trong bụng nó.
"Ta vốn không phải người của Đông Thần. Chúng ta gặp kiếp nạn mới phải đến đây. Đến rồi còn bị các người đại lục tu sĩ dòm ngó, đuổi giết. Tại sao chúng ta phải bán mạng cho đại lục này?"
Bạch Cửu nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570311/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.