Từ lúc bắt đầu dung hợp đến giờ cũng đã trải qua nữa canh giờ, Hàn Đồ đã làm được một nữa.
Quá trình này cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng tinh thần lực hao tổn là gấp đôi quá trình tinh luyện. Một không cẩn thận, công sức mấy canh giờ, còn có tất cả dược liệu quý giá đều sẽ mất hết.
Bạch Cửu vẫn không rời mắt khỏi quá trình dung hợp của lão.
Nó có thể giúp lão, nhưng không phải lúc này.
Có lẽ trên con đường tu luyện nguyên lực, nó đi quá dễ dàng, không cần bất cứ cố gắng nào cũng đạt đến. Nhưng trên đan đạo, cả Bạch Dữ cũng không thể nói nó nhàm nhã. Ngược lại, bởi vì không chú trọng tu luyện, nên tất cả thời gian nó đều tập trung vào đan đạo. Con đường tu hành của nó đến nay cũng không đến bốn năm, nhưng thời gian đó nó đều dồn vào luyện đan. Nó biết con đường này không hề dễ đi.
Nó chỉ là may mắn hơn nhiều người khác mà thôi.
Lại qua nữa canh giờ, Hàn Đồ gắng gượng đến cuối, dung hợp được tất cả dược vật tinh túy, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi.
Đùng!
Một đầu gối lão đập mạnh xuống nền tế đàn khiến bụi đất chấn động. Tinh thần lực cạn kiệt khiến tầm mắt lão trắng xóa, lập tức thất thần một tức thời gian. Chỉ một tức này cũng khiến lão tuyệt vọng.
Nhưng lúc lão đã muốn buông tha cho, một mùi thơm nồng đậm đã chui vào mũi lão. Tinh thần lực vốn đau nhức cũng dịu lại. Lão lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570281/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.