"Huynh trưởng, không thể nói cho ta biết sao?"
Hàn Thính đứng trong phòng của Hàn Đồ, vẫn cố chấp hỏi.
Long tộc mấy vạn năm chưa từng xuất hiện ở Đông Thần, vừa ra là cùng huynh trưởng nhấc lên quan hệ. Nếu thái độ của huynh trưởng là điềm nhiên còn dễ nói, đây... Yêu tộc với loài người chưa bao giờ sống chung hòa hợp được. Hắn không biết mấy đại lục kia thế nào, yêu tộc có "qua lại" với tu sĩ nhiều nhất là hải tộc nhưng cũng không phải mối quan hệ hòa hảo. Long tộc kia có ý định thế nào khi kéo gần Hàn Đồ, hắn thân làm đệ đệ, không thể ngồi yên được.
"Dù là nhân hay yêu, thì cũng không thể thoát khỏi thiên đạo. Ngươi không cần phải lo cho ta. Trở về đi."
Hàn Đồ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
Thái Dương Đan chưa luyện thành, nói gì cũng vô nghĩa. Lão không muốn Hàn Thính nhúng tay, thì bây giờ cũng sẽ không cho hắn biết.
Hàn Thính nhìn huynh trưởng kiên quyết như vậy, chỉ biết thở dài một tiếng rồi rời đi.
Hàn Đồ ngẩng đầu nhìn trời. Lão có rất nhiều nghi vấn, nhưng khi nghĩ đến lời thề kia, nghi vấn gì cũng bằng không. Không ai có thể trộm lừa dối thiên đạo. Miễn có thể luyện ra Thái Dương Đan, là yêu là nhân... Đều không quan trọng.
...
Long tộc hai lần xuất hiện trên đại lục khiến nhiều người bắt đầu đưa ra nghi vấn. Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Nếu không có việc muốn làm, ai sẽ đi lại trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570273/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.