"Ngươi nghĩ là ai phái người đến giết ngươi?"
Bạch Dữ ôm tiểu chuột mềm nhũn, trầm giọng hỏi.
"Đông Thần người muốn ta cũng nhiều lắm. Nhưng chúng ta đã dịch dung rồi. Ở Đan thành này người biết ta, còn có xích mích... Chắc chỉ có tên họ Diêu kia thôi."
Tiểu chuột bĩu môi nói.
"Diêu gia ở Tâm thành thế cũng lớn. Lần này ta giết nhiều người của họ như vậy, chắc chắn họ sẽ không ngồi yên."
Bạch Dữ thấy nó cũng không ngốc thì cười cười. Nhưng chuyện này xảy ra, đôi bên kết thù là đương nhiên rồi. Dù mới đầu lỗi là do ai.
"Không ngồi yên thì sao? Bọn họ đáng đời. Nếu họ không biết liêm sĩ thì ngươi lại đánh họ là được. Đánh không lại thì chạy thôi."
Tiểu chuột lý lẽ hùng hồn nói.
"Ui!"
Sau đó ăn ngay một cái cốc vào trán nhỏ, tiểu chuột ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn hắn.
"Chúng ta còn có việc cần làm."
Bạch Dữ chậm chạp vuốt nhẹ tấm lưng trơn mượt của nó.
Tiểu chuột bị hắn vuốt đến run rẩy, nhưng lời kia của hắn nó vẫn nghe vào.
"Hay là... Để cho Hàn Đồ lão già kia đứng ra đi?"
Bạch Cửu cũng không ngốc. Hàn Đồ ở Đan thành vẫn có địa vị nhất định. Theo cách nói của Bạch Dữ, sự hiệu triệu của một luyện đan sư là rất lớn. Chưa kể, lão còn là sư huynh của sư phụ Diêu Tử Thần.
Chuyện này rõ ràng là Diêu gia sai trước, họ chiếm lý, sao phải sợ chứ.
Hơn nữa, chuyện ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570248/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.