"Bạch Dữ..."
Tiểu chuột cẩn thận gọi một tiếng.
Bạch Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ của nó một cái, rồi bỗng nhiên vươn tay ôm nó vào lòng.
Tiểu chuột giật cả mình, không dám nhích nhúc chút nào, để mặc cho hắn ôm.
Bạch Dữ nhắm lại đôi mắt, lúc mở ra thì vẻ tang thương mà tiểu chuột nhìn thấy đã biến mất.
"Ngươi... Không sao chứ?"
Tiểu chuột ở trong lòng hắn cẩn thận hỏi.
"Không sao. Ta ngồi bao lâu rồi?"
Bạch Dữ lắc đầu, vuốt ve mái tóc trắng của nó, trầm giọng hỏi.
"Một tháng đi."
Tiểu chuột mỗi ngày ngồi nhìn hắn, không có việc gì nên nhớ rất rõ.
Bạch Dữ ừm một tiếng.
Hắn nào có biết một câu kia của Bạch Cửu lại có ảnh hưởng đến hắn lớn như vậy. Hắn cứ ngỡ đã qua mấy trăm vạn năm rồi.
May mắn... Không phải.
"Viên Bồ Đề Tâm kia ngươi giữ lại cho mình dùng đi."
Bạch Dữ nói với nó.
Tiểu chuột không nghĩ gì đã lắc đầu.
"Ta không cần!"
Nó điều chỉnh lại tư thế, trở thành bản thân ngồi trong lòng hắn. Hai chân quấn lấy eo hông của nam nhân. Hai tay ôm cổ nam nhân bĩu môi nhìn hắn.
Bạch Dữ theo thói quen hai tay bợ mông nó, đầu cụng vào đầu nó.
"Ngươi cũng biết mình rất kỳ lạ?"
Bạch Dữ nghiêm túc nhìn nó.
Bạch Cửu bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn đến, theo bản năng gật đầu.
"Nhưng ngươi cũng phải độ kiếp, thiên đạo không có tha cho ngươi."
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570232/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.