"Mẫu thân, phụ thân con đâu?"
Còn chưa đợi bà hỏi thì Bạch Dữ đã lên tiếng.
Bà ngẩn ra.
"Phụ thân con... Không phải nên..."
Cốc Mẫn Nguyệt nói được một nữa thì mặt mày tái đi.
"Rốt cuộc năm xưa đã có chuyện gì? Hai người một đi là đi không trở về. Lần này nếu không phải con vô tình đến Đông Thần đại lục thì..."
Bạch Dữ nói đến đây thì không nói nữa.
"Năm đó, ta với phụ thân con ở trên đường trở lại Long giới bỗng nhiên phát hiện một di chỉ bên dưới đáy biển..."
Trong một lần tình cờ, họ có được một cái lệnh bài, nhưng không biết dùng để nào gì nên vẫn luôn cất trong giới chỉ. Lần đó lúc đi ngang ranh giới đại lục họ phát hiện cái lệnh bài kia bỗng nhiên rung động, sau đó tự động bay ra khỏi không gian giới, rồi lao thẳng xuống biển.
Hai người đoán được là bản thân đụng trúng bảo tàng chưa hề xuất hiện trên đại lục, nên nhanh chóng đuổi theo. Nhưng ai biết, đó không phải phúc, mà là họa.
Bọn họ thời điểm đi vào di chỉ kia cũng không giống như đám người Bạch Dữ sau này trải qua thí luyện, mà họ gặp phải sự tấn công của chủ nhân động phủ. Người vốn nên đã chết rồi, dù có còn chút gì thì cũng không thể làm mưa làm gió được.
Nhưng chính là lão thiên gia cho họ kiếp nạn. Chủ nhân nơi này dù đã chết nhưng trước kia lão là một cường giả của tiên giới. Sau khi chết lão còn giữ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570194/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.