Đông Ninh vùng thoát khỏi tay hai đứa nhỏ đang giữ lấy mình, chạy thẳng đến chỗ Bạch Cửu.
"Chạy!"
Nó hô lên, cắm đầu chạy.
Bạch Cửu mượn đầu một đứa nhỏ, nhảy phốc lên trên đầu Đông Ninh.
"Đuổi theo!"
Giang Mân vừa đau vừa giận hét ầm lên.
Mấy đứa nhỏ giật mình, sau đó đuổi theo.
Bình thường Đông Ninh và Bạch Cửu cũng không có chơi quá xa nhà, vậy nên rất nhanh Đông Ninh đã mang tiểu chuột về đến nơi.
Đông Ninh chạy ào vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Mới nãy Đông Ninh kêu tiểu chuột về tìm gia gia cũng chỉ là không muốn tiểu chuột ở lại đây với nó, thực chất gia gia nó ra biển còn chưa có về. Nhưng nó biết tiểu chuột có thể chạy thoát được. Có điều tiểu chuột lại không chạy, còn lợi hại như vậy, làm cho đám người kia ăn quả đắng.
"Mở cửa ra!"
Giang Mân vừa đập cửa vừa giận dữ hét lên.
Nó còn chưa từng chịu thiệt như vậy, sao có thể bỏ qua.
"Ngươi nằm mơ!"
Bình thường nó chịu đựng bị bắt nạt thì thôi đi, còn muốn ăn hiếp tiểu chuột nữa, đừng hòng!
"Phá cửa cho ta!"
Giang Mân quát lên với mấy đứa trẻ.
"Đông gia gia sắp về rồi... Thôi đi."
Mấy đứa nhỏ ngập ngùng.
Bình thường bọn nó ăn hiếp Đông Ninh cũng chưa từng làm quá như vậy. Chúng nó dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, cũng biết sợ người lớn.
"Ta mặc kệ, phá cửa cho ta!"1
Giang Mân đã quen ra lệnh, đẩy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570163/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.