Ngũ Hổ Môn nằm ở phía Đông của đại lục Bắc Thần. Nếu để Bạch Dữ hình dung đường đi của nó thì thật rất đơn giản, nó cùng Bắc Thiên thành và cổng vào Long giới nằm trên một đường thẳng, không chệch đi chút nào.
Mà di tích kia cùng Ngũ Hổ Môn và Bắc Thiên tạo thành một hình tam giác vuông.
Nếu thường nhân dùng ngựa để đi, thì năm ngày đường là có thể từ Bắc Thiên thành đến Ngũ Hổ Môn. Còn tu sĩ đạp pháp bảo bay đi, thì dùng hai ba ngày là đến, này cũng tùy vào độ mạnh yếu của tu sĩ. Nếu để cho một tu sĩ Độ Kiếp kỳ đi, chỉ cần rạch phá đường hầm không gian thì vài lần xuyên qua là có thể tới. Còn bay đi cũng chỉ cần một ngày.
Cơ bản là Bạch Dữ không muốn dài dòng, nên đã mang Bạch Cửu xuyên qua không gian để đến nơi di tích xuất hiện.
Kết quả là, Bạch Cửu chịu không nổi áp lực không gian, vừa xuyên một lần nó đã tái mặt tái mày, ói lên ói xuống.
Cái này nó chẳng khác gì dùng truyền tống trận để đi vậy. Quá trình thì nhanh đấy, nhưng không phải ai cũng chịu nổi. Say tàu xe là bình thường thôi mà.
Bạch Dữ đỡ trán, ngẩng đầu nhìn trời đầy bất lực.
Này thì không rút ngắn được chút thời gian nào, mà còn chịu tội nữa. Dù có đến sớm, Bạch Cửu cũng phải nằm dăm ba nữa tháng, mới bình phục lại được từ trong choáng váng.
Bạch Cửu dựa vào gốc cây quen đường ói đến thiên hôn địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.