"Còn muốn cướp sắc nữa cơ!"1
Tôn Cẩn cười ngã ngớn. Nhưng hắn chưa cười được nhiêu, đã bị một ánh mắt sắc lạnh bắn tới, khiến hắn vô thức mà ngậm chặt miệng. Hắn kinh nghi nhìn đứa nhỏ vẫn luôn không nói gì, được thiếu niên ôm trên tay kia.
Bạch Cửu thì khó hiểu vô cùng, nhưng nó không muốn dây dưa nữa. Trải qua mấy lần thực chiến, nó đã hiểu được bản thân không hề yếu như nó nghĩ. Ít nhất, nó đánh nhau được với dã thú mà A bà hay A mẫu nó cũng không làm được.
Dù nó cho rằng đám người này là đồng loại, nhưng Bạch Dữ đã hỏi trước nó, nó nói sao thì làm vậy. Thú nhân cũng không phải chưa có đánh chết nhau đâu, chỉ là trường hợp quá hiếm thôi.
"Sắc cái gì quá khó hiểu, nhưng ta sẽ không đưa cho các người cái gì. Muốn đánh nhau thì lên đi."
Bạch Cửu bực bội nói, khuôn mặt nhỏ vẫn còn tròn tròn phụng phịu ra.
Bạch Dữ cảm thấy, nhìn xem cách hành xử của nó cũng là một chuyện rất thú vị. Rõ ràng nó rất ngây thơ còn chưa nói là lương thiện, nhưng đối với việc nhận thức tình huống cũng như cách xử lý lại hoàn toàn trái ngược. Hắn thật sự rất tò mò, nơi mà nó sống mọi người là như thế nào đối đãi nhau. Vậy mà khiến cho một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, có nhận thức rõ ràng quy luật của tự nhiên như thế.
Đám người vốn dĩ lo sợ đối phương còn có người khác mạnh mẽ hơn. Nếu giờ đã không có, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570041/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.