Ra đến bên ngoài Tàng Thư các, Bạch Thương mới nhớ ra sao mình không hỏi chuyện khế ước kia?
Bạch Thương lúc này ý thức được, bản thân hoàn toàn không nhớ đến việc này khi bước vào nơi đây... Ông nhăn mày.
Đến tu vi này của ông, đương nhiên có thể cảm ngộ đến một tia pháp tắc thế giới, quên đi một chuyện không phải là việc đơn giản. Trừ khi...
Bạch Thương ngẩng đầu lên nhìn thiên không, thật lâu không nói.
Bên trong Tàng Thư các, lão nhân cũng làm động tác giống ông. Nhưng rất nhanh đã không nhìn nữa, môi già nua lại nở một nụ cười hứng thú.
Bạch Thương sau đó cũng không đến ngọn núi của Bạch Dữ, mà ông dùng phương thức truyền tin truyền đạt lại chuyện này cho hắn.
Bạch Dữ nhận được thì đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu. Một lúc sau lại đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên bàn đá đọc đan thư.
Bạch Cửu từ sau ngày đó thì đều cắm đầu vào trong quyển đan thư này, trừ lúc tu luyện và ăn thì đều không dời mắt khỏi nó.
Bạch Dữ tu luyện thì nó đọc thư.
Hắn cũng biết đối phương đang học chữ, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Bạch Cửu trước nay đều rất nghiêm túc trong vấn đề mà Bạch Dữ hắn đề ra. Bảo nó học thì dù nó chán đến chết nó cũng học. Lúc đang học mà sợ chán, nó sẽ tìm cách nào đó cho mình khỏi chán. Giống như cái việc tìm chữ không biết trong quyển đan thư vậy, chẳng khác nào tìm báu vật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570026/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.