Chương trước
Chương sau
Nae nào có biết ý định quá sức thân mật của thú nhân, cậu ngủ đến khi đói mới chịu tỉnh lại.
Cái bụng cứ vấy phá hoài làm sao mà ngủ được.
Nó vẫn giữ hình thú, nhảy phốc lên, dán ở trên tấm màn của, ló đầu ra ngoài nhìn xem.
Bên ngoài tối qua gió tuyết thổi cả đêm, lúc này đã trắng phau phau, xung quanh đều là một màu như vậy.
Có thú nhân đang ngồi nướng thịt bên ngoài, nó hít hít cái mũi, có mùi bắp nướng.
Nolan cảm nhận bản thân bị một ánh mắt có chút chuyên chú ngắm nhìn, anh quay đầu nhìn lại, chạm vào ánh mắt trong trẻo kia, gió lạnh cũng hoá ấm áp.
Anh moi moi mấy cái hạt dẻ trong bếp lửa, thả vào một cái chén đá, đi lại nhà cây.
Con chuột vẫn treo trên màn cửa, nhìn anh lại gần.
" Đói bụng sao, ăn cái này trước đi."
Anh thả cái chén vào nhà cây, rồi đi trở về bếp lửa.
Nae chạy đến cái chén, ngửi ngửi.
Người này nướng hạt dẻ cho mình, rất tâm lý nga.
Tâm chuột thoả mãn vô cùng, bắt đầu gặm hạt dẻ.
Cái tai nhọn trên đầu thú nhân động động, biết con chuột đang ăn, khoé môi anh nhếch lên.
" Nolan!"
Nhưng lại có người đánh vỡ vui vẻ của hai người.
Vera từ xa chạy đến, cười đến là rạng rỡ.
Đơn giản bởi vì bên người thú nhân không có con vật đáng ghét kia, Vera vui vẻ trong lòng, nhích lại gần thú nhân nhưng lại không chạm vào người anh, có xa có gần, thật tự nhiên mà ngồi bên cạnh anh sưởi ấm từ bếp lửa.
Nolan mày có chút nhăn nhưng vẫn bình tĩnh nướng thịt.
Bên trong nhà cây có con chuột vừa gặm hạt dẻ vừa hóng hớt, dõng tai nghe ngóng.1
" Nolan, dạo này không thấy anh có thời gian làm gì cả, tôi rất muốn đến xem anh nhưng lại ngại làm anh khó xử."
Vera đặc biệt thân thiết mà cùng anh nói.
Giống như hai người bạn thân, con chuột trong nhà nghĩ nghĩ.
Không thấy người kia đáp lời, lạnh lùng sói.
Nhưng á thú nhân vẫn không nãn lòng.
" Cũng tại tế ti đại nhân muốn anh chiếu cố tế ti Nae, nói cũng lạ, tế ti Nae đến đây làm gì nhỉ, suốt ngày không thấy làm được gì mà còn phải đợi anh chiếu cố."
Vera giống như muốn tố khổ thay cho Nolan nhưng không hề biết chân mày của thú nhân đã cau lại thật chặt.
Con chuột lại có chút ngẩn ngơ, sao tự nhiên lái đến trên người mình rồi.
Nae trầm ngâm, á thú nhân này có phải là không bình thường rồi không?
Chuyện của tế ti không phải một tộc nhân có quyền được bàn luận, dù bản thân cậu cũng không biết bản thân đến đây làm gì nhưng nếu đã bảo cậu đến thì tất nhiên là có chuyện rồi, có khi chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.1
Tế ti một tộc đến tộc khác, thú nhân cường đại nhất tộc phải chiếu cố là điều rất bình thường.
Nhưng mà cậu đã nặng bao nhiêu đâu mà đến độ níu chân người ta đến mức mệt mỏi lại còn phiền lòng vậy.
Cậu cũng không thấy thú nhân có cái gì bất mãn, có khi còn rất vui vẻ nữa kia, sao vào miệng á thú nhân này thì nó lại thành bị cưỡng ép tội lỗi rồi???
Vậy mà thú nhân kia lại không nói gì, này là đồng ý sao???
Con chuột bất mãn vạn phần gặm hạt dẻ.
Nolan không biết bản thân bị mất điểm vô cớ trong lòng con chuột, anh rất muốn chặn cái miệng của á thú nhân bên cạnh lại nhưng cái miệng kia nói đến hăng hái, không để cho anh nói câu nào.
" Tôi biết anh rất không tình nguyện nhưng vẫn để cậu ta ở trong nhà mình cho tiện chiếu cố, hy vọng cậu ta sớm đi..."
" Nói đủ chưa?"
Nolan ngắt lời hắn.
Vera đang đắc ý quên mình bị anh quát ngừng thì giật mình, đối diện với đôi song đồng lạnh lẽo kia hắn cũng run sợ trong lòng.
Bình thường Nolan dù không nhiệt tình với mình cũng chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, giống như một giây sau sẽ cắn dứt cổ mình vậy.
Càng nghĩ Vera càng ủy khuất, càng tức giận.
" Nói đủ rồi thì về đi, tôi không muốn đánh á thú nhân."
Nolan quay mặt đi, xoay trở miếng thịt trên bếp.
Lời của anh không những doạ cho Vera ngây ngẩn mà cả con chuột trong nhà cây cũng quên cả nhai, tức giận gì đó cũng bay mất.
Thú nhân kia muốn đánh người?
" Tôi đã nói gì sai sao..."
Vera ủy khuất nói.
" Vậy cậu trở về tự ngẫm nghĩ đi, hơn nữa, những lời hôm nay đừng lại đem ra nói với bất cứ ai, nếu không có chuyện gì tôi cũng không chắc đâu."
Nolan lười không muốn nói cùng hắn, mang con mồi đã nướng kỹ cùng trái bắp đi vào nhà.
Anh vừa mở màn ra đã nhìn thấy con chuột ngồi trên giường nhìn anh, tay thì cầm hạt nhưng miệng thì không có nhai.
Nolan nghĩ chắc cậu đã nghe được những lời bên ngoài, tự nhiên có chút tức giận không tên với á thú nhân kia, một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn nhưng anh cũng phải ra ngoài bê cái bếp lửa vào.
Sau khi đã hạ lửa xuống còn lửa hơi giương cao một ngón tay, anh bê nó vào nhà cây, một chút cũng không nhìn á thú nhân đang ngồi ngây người ở đó.
Gió lạnh thổi vù vù bên tai, Vera đánh cái rùng mình, khó khăn đứng lên rời đi.
Trong lòng không rõ là tư vị gì, rất muốn đi vào nhà cây chất vấn thú nhân có phải đã có tình cảm với tế ti kia hay không, nhưng lý trí nói cho hắn biết, lúc này nói ra không chỉ không được cái gì lại làm cho hai người đó mất đi tầng ngăn cách cuối cùng kia, vậy chẳng phải không trộm được gà còn mất nắm thóc?
Vera là một người thông minh, so với Rina thì hắn còn có niềm kiêu hãnh cũng như tự trọng, muốn làm cái gì cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm.
Hôm nay hắn đánh bạo đến đây cùng Nolan nói những lời này, thật ra là để thử anh.
Vậy mà kết quả lại khiến hắn vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Nhưng vậy thì sao?
Hắn sẽ không buông tha cho thú nhân cường đại nhất tộc này, chỉ cần hai người họ còn chưa xác định quan hệ, hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Ít nhất có một điều may mắn đối với hắn, chính là tế ti kia là thú nhân, Vera nhếch môi cười, tự tin cũng trở lại trên khuôn mặt, cánh tay đang ôm lấy nhau cũng buông ra, ngẩng cao đầu, bước chân tự nhiên đi về nhà mình.1
Không chỉ thú nhân truy á thú nhân mới khổ, đổi lại cũng vậy mà thôi, chỉ là ngày xưa chẳng cần truy ai, thú nhân đều tự động tìm đến cửa cầu bầu bạn, nhưng so với trước đây thì bây giờ không phải càng lý thú hơn sao, thứ mình thích cần phải có chút giành giật mới cảm thấy thành tựu chứ, giống như chinh phục con mồi mà mình nhắm hạ, Vera có đủ ưu thế để làm chuyện này, hắn không tự tin thì ai tự tin đây.
Vera đi rồi, hai người ở trong nhà cây thì không hề nói một tiếng nào với nhau, không khí có phần bức bối làm sao.
Nae thấy hắn không nói gì thì cũng im lặng theo, thú nhân này là... Đang giận dỗi sao...?
Con chuột tò mò quan sát hắn.
Nolan vẫn biết cậu đang nhìn mình nhưng anh lại không biết phải nói gì mới được, anh sợ những lời kia làm con chuột buồn lòng, sợ mình nói không được ngon ngọt sẽ chọc giận nó tức giận bỏ đi nên chỉ ngồi đó xé thịt chuẩn bị lấy lòng con chuột.
Nae vừa gặm hạt dè vừa nhìn hắn, có chút chuyện cậu rất không hiểu, từ thời điểm ở trong rừng đã không hiểu.
Đừng thấy cậu không nói gì mà nghĩ cậu khờ như anh Chae của cậu, ngược lại, cậu rất sáng dạ, nhiều chuyện chỉ nhìn là hiểu rồi, có lẽ cậu cũng có chút hiểu những hành động bất thường của Nolan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.