🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi cô ăn sáng xong thì nhận được tin nhắn của Tần Ngọc, cô liền cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, cô lái xe ra khỏi cổng an ninh cô không chú ý đến chiếc xe màu đen luôn giữ khoảng cách nhất định với cô từ khi cô ra khỏi nhà theo đến tận phòng khám.

 

Cô quen đường đi thẳng đến phòng làm việc của Tần Ngọc.

 

Tần Ngọc biết rõ cụ thể thời gian cô đến nên đã pha sẵn một tách cafe cho cô vừa xong thì cô cũng bước vào.

 

Tần Ngọc cầm hai tách cafe đưa cô một tách rồi nhẹ nhàng hỏi:" giấc mơ cô thế nào rồi?"

 

Ở dưới tòa nhà, Phó Nam Đình ngồi trên xe luôn nhìn vào cửa ra vào của phòng khám không hề nói lời nào.

 

Trợ lý Lâm nhỏ giọng hỏi:" Phó Thiếu,  anh đợi đã gần 1 tiếng rồi anh có muốn vào trong xem thử không?"

 

" không cần" Phó Nam Đình như nghĩ ra chuyện gì đó quay lại một luồng khí lạnh bao quanh Trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái, lạnh lẽo hỏi:" ai là người đã tung tin tức tôi có vị hôn thê ở Bắc Kinh?"

 

Trợ lý Lâm nuột một ngụm miếng lắc đầu nhìn anh nói:" để tôi cho người đi điều tra"

 

" tôi muốn thấy kết quả sớm nhất"

 

Phó Nam Đình cau mày lấy điện thoại từ trong túi áo ra nhìn thấy dãy số lạ trên tay, số riêng của anh không có được mấy người biết ai lại có thể biết số gọi thẳng vào máy của anh .

 

Một giọng nói ngọt ngào từ đầu dây bên kia truyền đến:" Anh Đình , em đang ở dưới sãnh khách sạn, khi nào anh đến vậy"



 

Phó Nam Đình tưởng mình nghe lầm liền giơ tay ra xem thử một lần nữa, rồi mới lạnh lẽo hỏi:" cô là ai?"

 

" Anh Đình, quên người ta rồi sao, em là vị hôn thê của anh Lâm Cửu Cửu".

 

Phó Nam Đình kéo khóe môi cười lạnh cả người toát ra thêm một luồng khí lạnh bao quanh cả người, lạnh lẽo nói:" tôi không có vị hôn thê cô nhận nhầm người rồi"

 

Nói xong anh cúp máy ném mạnh xuống ghế bên cạnh.

 

Trợ lý Lâm nhìn thoáng ra cửa nhìn thấy bóng dáng của cô đi ra liền nhìn anh nói:"Phó Thiếu, Tô tiểu thư đi ra rồi"

 

Phó Nam Đình phản ứng lại nhìn về phía xe thấy cô đang đi nhanh ra khỏi tòa nhà, cô dừng lại bên đường không về phía xe mà nhìn đường rồi đi qua bên kia đường.

 

Cô bước vào cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc rồi đi ra đứng dưới gốc cây, lấy ra một điếu để lên miệng rồi châm lửa, cô thuần thục nhả ra một làn khói.

 

15 phút trước ,sau khi hoàn thành trị liệu của ngày hôm nay, Tần Ngọc nhìn cô nằm nhắm mắt dựa vào ghế, liền dịu giọng nói:" Tô Giản, cô là bệnh nhân đầu tiên của tôi sau khi tôi ra trường cũng là bệnh nhân kháng cự với cách điều trị của tôi trong những năn qua, tôi biết cô không thể chấp nhận chuyện đó, nhưng tôi muốn hỏi cô một câu, cô có chấp nhận Khả Khả là con cô không?"

 

Cô bật người cau mày nhìn Tần Ngọc hỏi:" con bé không phải con tôi thì con ai chứ?"

 

" vậy tại sao cô không nghĩ đó là chuyện ngoài ý cả hai bên đều không tình nguyện, chẳng phải cô cũng nói rồi sao anh ta cũng bị hại cô cũng là người bị hại nhưng cô lại có cho mình một đứa con còn anh ta thì không, đúng không "

 

" Tô Giản, tôi bị cô còn đấu tranh với suy nghĩ của mình nhưng cô vẫn còn cả tương lai phía trước, cô cũng đã bắt đầu lại từ đầu rồi mà phải không, điều cô cần làm bây giờ là chấp nhận hiện thực và sống thật khỏe mạnh và vui vẻ"



 

Cô nhìn Tần Ngọc mơ hồ hỏi:" tôi đã làm điều cô nói rồi nhưng tại sao tôi vẫn không thể nào giống như trước, bày tỏ cảm xúc của mình một cách tự nhiên nhất"

 

Tần Ngọc:" Cô đừng có luôn đặt nặng vấn đề mình đang bị bệnh trên người, nó chỉ làm cho cô cảm thấy mệt mỏi hơn thôi, nếu cô muốn vẽ tranh thì có thể bắt đầu lại từ đầu đi đến một nơi cô nghĩ là mình có thể hòa mình vào thiên nhiên không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa, cô làm được không?"

 

Cô ngập ngừng một lát rồi kiên định gật đầu:" tôi làm được"

 

" Tốt, cô phải tự mình vượt qua lần này, đây là thử thách của cô chứ không phải của ai khác, cố lên"

 

Cô đứng dưới gốc cây hút liên tục mấy điếu cảm giác bình tĩnh đã quay lại cô mới chậm rãi bước về phía xe.

 

Lúc cô định mở cửa lại cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, cô nhìn xung quanh không có ai khác chỉ có chiếc xe màu đen đang đậu phía sau, cô lắc đầu rồi ngồi vào xe.

 

Cô lái xe đi về nhà trong đầu cô đã biết hiện tại mình cần làm gì rồi.

 

Ba mẹ Tô ngồi ở phòng khách đang xem tivi  thấy cô vào nhà bước như cơn gió lên phòng, Mẹ Tô ngồi bên cạnh hỏi:" ai vừa vào vậy?"

 

" Con gái bà"

 

Cô xách xuống nhà một balo trên vai bước xuống nhà nhìn hai vị ở nhà nói:" ba mẹ con muốn đi leo núi, hai người chăm sóc Khả Khả giúp con vài ngày được không?"

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.