Cô đang xúc động thì bị anh làm tiêu tán mất không còn xót lại cái gì liền ném cho anh ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn người có bệnh.
Phó Nam Đình bật cười thành tiếng khi thấy biểu cảm đáng yêu này của cô, anh không kiềm được giơ tay nhéo nhẹ vào má cô:" sao lại đáng yêu như vậy"
Cô cau mày đánh lên tay anh, khàn giọng nói :" tôi có việc muốn thương lượng với anh"
" chuyện gì"
" từ hôm nay trở đi anh qua phòng tôi ngủ,sau một tháng tôi sẽ đưa anh 20 vạn, anh thấy thế nào?"
" em nghĩ tôi thiếu số tiền này sao, tại sao tôi phải đồng ý với em"
" anh muốn thế nào?"
Phó Nam Đình đứng dậy ngồi lên xích đu, khoanh tay bắt chéo chân nhìn cô như đang nhìn đối tác kinh doanh nghiêm túc hỏi:" cho tôi lí do phù hợp?"
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay bấu lại với nhau, ấp úng nói:" bởi vì anh...anh có thể làm liều thuốc ngủ cho tôi"
" à... Chỉ như vậy"
Cô gật đầu cúi mặt nhìn xuống dưới chân.
" được tôi đồng ý nhưng với điều kiện"
Cô ngẩng đầu quay mặt nhìn anh hỏi:" điều kiện gì?"
" tôi muốn bức tranh đầu tiên em vẽ là tôi"
" anh?"
" sao vậy không được sao"
Cô nghĩ dù gì chưa chắc gì có thể vẽ được, chuyện quan trọng nhất vẫn là nên đồng ý trước với anh ta.
Cô gật đầu nhìn anh nói:" được, tôi đồng ý"
" được rồi, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-vo-cua-pho-thieu/3745636/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.