Chương trước
Chương sau
Phương Tuyết mặt không còn một giọt m.áu, sợ hãi nói:" Phó Thiếu, anh tha cho tôi đi, tôi không cố ý làm hại con anh đâu"

 

Phó Nam Đình bắt chéo chân ,lạnh giọng nói:" cô nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm sao, thả cô đâu có dễ như vậy"

 

Phương Tuyết :" Phó Thiếu tôi cầu xin anh, ba tôi cũng có làm ăn với anh mà anh tha cho tôi đi"

 

Phó Nam Đình :" à cô nhắc tôi mới nhớ còn Phương gia ở phía sau cô nữa chứ"

 

Phương Tuyết nghe thấy anh nhắc đến gia đình mình như nắm được cọng rơm cứu m.ạng, lập tức gật đầu nói :" đúng vậy, tôi còn là con dâu tương lai của Lâm gia nữa, anh nể tình bọn họ mà tha cho tôi lần này đi, có được không "

 

Phó Nam Đình :"  tại sao cô lại xuất hiện ở trường con bé còn nữa tại sao cô lại đẩy con gái tôi, nói"

 

Phương Tuyết gật đầu:" tôi nói tôi nói,  tôi ...tôi điều tra được con gái của Tô Giản đang học ở trường đó nên tôi...tôi lấy danh nghĩa muốn khảm sát trường học trước đến gặp hiệu trưởng để thăm quan trường, rồi tôi tình cờ nhìn thấy con bé nên muốn có ý định muốn bắt con bé để h.ăm dọa Tô Giản nhưng tôi không ngờ con bé đó lại thông minh như co.n mẹ nó vậy, tôi thật sự không cố ý đẩy con bé đâu"

 

Tề Phong lạnh giọng hỏi :" tại sao cô lại ghét Tô Giản như vậy"

 

Phương Tuyết nhếch môi tức giận  nói:" ghét sao, nói đúng hơn là tôi hận cô ta, tất cả là tại cô ta"

 

Tề Phong hóng hớt hỏi :" cô nói xem ,tại sao?"

 

Phương Tuyết nói:" tôi với cô ta học cùng lớp trong ba năm cấp ba , nhưng mọi hào quang đều dồn về phía cô ta, không ai chú ý đến tôi cả, còn nữa cô ta đã có thanh mai trúc mã rồi còn cố ý ve vãn Lâm Hàng của tôi, không chỉ vậy cô ta còn giành lấy cơ hội duy nhất đi thi cuộc thi hội họa cấp thành phố được tuyển thẳng vào học viện mỹ thuật, đó là cơ hội mà tôi đã cố gắng rất nhiều năm lại không có được."



 

" tại sao cô ta không cần làm gì lại được giáo viên chọn mà không phải chọn tôi chứ, nhưng mà chính cô ta lại bỏ mất đi cơ hội hiếm có đó, đáng đời cô ta cả đời này cô ta không thể nào cầm cọ vẽ được nữa, đó là quả báo của cô ta."

 

Phó Nam Đình lạnh lùng hỏi:" thanh mai trúc mã?"

 

Phương Tuyết gật đầu :" đúng vậy, anh không biết sao, Trình Nhất Nguyên là thanh mai trúc mã của cô ta, lúc đó hai người bọn họ mỗi ngày sau giờ học đều cùng nhau đến phòng vẽ rồi cùng nhau về nhà, ở trường ai cũng biết cả, nhưng mà trước ngày có điểm thi đại học cô ta lại qua đêm ở khách sạn với người đàn ông khác bỏ lại thanh mai trúc mã của mình.anh nghĩ xem ai mà chấp nhận được người phụ nữ như vậy được chứ "

 

Phó Nam Đình u ám hỏi tiếp :" tại sao cô biết cô ấy không thể cầm cọ vẽ"

 

Phương Tuyết lắc đầu nói :" tôi không biết lý do nhưng tôi chỉ biết sau một thời gian có tin đồn cô ta bị bệnh không thể cầm nổi cọ nên phải chuyển nhà đi nơi khác tĩnh dưỡng."

 

Phương Tuyết lo sợ nhìn Phó Nam Đình cầu xin nói:" Phó Thiếu, tôi đã nói hết những gì anh hỏi rồi, anh có thể thả tôi không"

 

Phó Nam Đình nở nụ cười nhưng trên mặt lại không lấy một tia vui vẻ, ánh mắt lại sắc b.én đến rét lạnh người đối diện, lạnh giọng nói:" tay nào cô ta đẩy con gái tôi"

 

Trợ lý Lâm bình tĩnh nói:" tay phải thưa Phó Thiếu"

 

Phó Nam Đình giơ tay cầm lấy d.ao găm trên cái mâm nhỏ trên tay trợ lý Lâm, từ từ bước đến chỗ cô ta, nhìn vệ sĩ ra hiệu cho họ mở trói cho cô ta.

 

Phương Tuyết vừa được vừa trói liền xoay cổ tay nhìn Phó Nam Đình đang đứng trước mặt, cô ta thấy trên tay anh đang cầm con d.ao găm s.ắc n.họn, cô ta liền quỳ xuống nắm lấy chân anh cầu xin:" Phó Thiếu, xin anh tha cho tôi đi có được không, tôi không dám nữa"



 

Phó Nam Đình lạnh lùng đá cô ta ra, hắng giọng nói:" giữ cô ta lại"

 

Hai vệ sĩ tiến lại giữ chặt lấy bả vai cô ta, không cho cô ta cử động.

 

Phó Nam Đình xoay con d.ao trên tay, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô ta không kiên nhẫn nói:" cô nên cảm thấy may mắn đi, nếu như không phải cô ấy nói giữ mạng cô lại để cho cô vào t.ù thì tôi đã có rất nhiều cách để cho cô trả giá vì việc cô dám ra tay với con gái tôi đi"

 

Phương Tuyết run rẩy hỏi:" Phó Thiếu, anh muốn làm gì"

 

Phó Nam Đình lạnh lùng nói:" cô sẽ biết thôi"

 

Anh vừa nói dứt tiếng liền cầm lấy con d.ao cắt vào gân tay trái của cô ta.

 

" Aaaaaaa"

 

Phó Nam Đình đứng dậy ném con d.ao xuống cái mâm nhỏ rồi cầm lấy cái khăn lau tay rồi ném lại.

 

Tề Phong đứng dậy nhìn Phó Nam Đình hỏi:" cứ như vậy tha cho cô ta"

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.