Chương trước
Chương sau
Trình Nhất Nguyên thấy cô đã nói như vậy cũng không từ chối nữa, ôn nhu nói :" được rồi, quà anh nhận, anh có việc phải về trước đây".

 

Cô gật đầu, cười nhạt với anh nói:" ừm vậy anh về chú ý an toàn".

 

Trình Nhất Nguyên rời đi, trợ lý Lâm thấy vậy cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng , trong phòng chỉ còn lại hai người.

 

Cô ngồi xuống ghế im lặng nhìn Khả Khả, Phó Nam Đình đi qua rót ly nước cho cô, nhẹ giọng nói:" em uống chút nước đi, bác sĩ nói con bé đã không sao rồi, em đừng quá lo lắng"

 

Cô nhìn ly nước trước mặt, lạnh lùng nói :" tôi không khát, tôi có chuyện muốn hỏi anh"

 

Phó Nam Đình để ly nước lên bàn, quay lại đứng ở chân giường nhìn cô nói:" em nói đi".

 

Cô cũng không nhìn anh, lạnh lùng hỏi :" anh nhận mẹ con tôi khi nào?"

 

Phó Nam Đình một tay để túi quần một tay để lên thành giường, bình tĩnh trả lời:" anh biết em từ ngày anh rời đi nhưng anh không biết Khả Khả là con gái anh".

 

Cô gật đầu lạnh lùng hỏi :" anh muốn cái gì?".

 

Phó Nam Đình ôn nhu nói :" anh muốn xin lỗi em và muốn chịu trách nhiệm với mẹ con em".

 



Cô nhếch môi nhìn Phó Nam Đình lạnh lùng nói :" xin lỗi?" cô đứng dậy " hừ" một tiếng rồi lạnh lùng nói :" tôi không cần lời xin lỗi từ anh càng không nói đến chuyện anh muốn chịu trách nhiệm gì cả, anh biết tôi muốn gì không?".

 

Phó Nam Đình gật đầu nói:" em nói đi, em muốn gì tôi cũng có thể cho em".

 

Cô nhếch môi lạnh lùng nói :" tôi muốn anh cút khỏi tầm mắt của mẹ con tôi và không bao giờ xuất hiện nữa,"

 

Phó Nam Đình đen mặt lại, u ám nhìn lắc đầu nói :" chuyện này không được, em đổi cái khác đi".

 

Cô cau mày lạnh lùng nói :" tôi không phải đang thương lượng với anh mà đang điều nghị anh tránh xa mẹ con tôi".

 

Phó Nam Đình :" tôi biết em khó chấp nhận chuyện này, không sao cả tôi sẽ đợi đến lúc em chấp nhận tôi"

 

Cô tức giận nghiến răng lạnh lùng nói :" anh nghĩ tại sao tôi phải chấp nhận kẻ đã từng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c mình chứ, bây giờ tôi nhớ lại đêm hôm đó tôi càng cảm thấy anh rất ghê tởm và tôi cũng rất ghét chính bản thân mình, người tôi không muốn gặp nhất trên đời này chính là anh".

 

Phó Nam Đình anh đã từng nghĩ cô khi biết sự thật sẽ tức giận nhưng không thể nào ngờ cô lại tức giận hơn sức tưởng tượng của mình, anh nắm chặt hai tay lại, hít một hơi thật sâu nhẹ giọng nhất có thể nói:" được, tôi sẽ không nói gì đến chuyện đó cũng không nhắc để chuyện chịu trách nhiệm gì với em nữa, được không?"

 

" Nhưng tôi không thể nào không xuất hiện trước mặt em được, tôi biết không em rất ghét tôi, chính tôi cũng biết mình rất kh.ốn n.ạn khi đối xử với em như vậy, nhưng tôi chỉ muốn xin em một chuyện duy nhất có được không? "

 

Cô lạnh lùng nhìn anh gật đầu nói:" chuyện gì"

 

Phó Nam Đình ánh mắt dịu dàng nhìn con bé đang nằm trên giường, nghẹn ngào nói :" tôi chỉ muốn ở lại chăm sóc con bé trong khoảng thời gian này cho đến khi con bé hoàn toàn bình phục tôi sẽ không làm phiền đến mẹ con em nữa, tôi chỉ muốn xin em điều này không có được không?".



 

Cô quay lại nhìn Khả Khả, cô biết con bé rất muốn có một người ba nhưng cô không thể nào nói với con bé chính người ba ruột của nó đã từng c.u.ỡ.n.g b.ứ.c mẹ ruột nó để  rồi có nó xuất hiện trên đời này được. Và chính mẹ ruột của nó đã từng muốn phá bỏ nó.

 

Cô bất lực ngồi xuống ghế để tay lên giường rồi chống tay lên trán, lạnh lùng hỏi:" anh lấy thân phận gì mà dám đòi ở lại chăm sóc con bé ?"

 

Phó Nam Đình ôn nhu nhìn cô nói:" tôi sẽ không nói với con bé tôi là ba ruột của nó, tôi không đòi bất kỳ danh phận nào từ em cả, em có thể coi như tôi là một người bạn được không cho tôi ở lại chăm sóc con bé một thời gian thôi".

 

Cô thở dài nói :" anh ra ngoài đi, đến khi con bé tỉnh lại tôi sẽ cho con bé quyết định yêu cầu này của anh".

 

Phó Nam Đình gật đầu hài lòng nói:" được rồi tôi ra ngoài đợi em, có gì em cứ gọi tôi bất kỳ lúc nào".

 

Phó Nam Đình đi ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày không còn vẻ ôn nhu khi nói chuyện với cô khi nãy, anh nhìn trợ lý Lâm nói:" cậu đi điều tra chuyện này cho tôi, với cậu gửi cho tôi vài căn nhà ở đây cho tôi".

 

Trợ lý Lâm gật đầu hỏi:" Phó Thiếu, anh muốn ở lại đây sao?"

 

Phó Nam Đình nhíu mày lạnh lùng hỏi :" cậu nghĩ sao, vợ con tôi ở đây tôi còn ở chỗ khác sao?"

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.