"Mặc Khanh?" Tô Dĩ An nhíu mày.
Cái tên này cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
Giữa một vùng đất rộng chỉ có những gốc cây to dễ đến trăm tuổi, một mình Vũ Lằn ngồi trước ngôi mộ cô độc, lẩm bẩm hát lên bài: "Happy Birthday!"
Vũ Dương bắt đầu kể.
Đã rất lâu, kể từ khi Vũ Lăng vẫn còn là một học sinh tiểu học, Mặc Khanh chính là cô gái đầu tiên bước vào cuộc đời Vũ Lăng.
Bọn họ bắt đầu chơi với nhau, càng ngày càng thân thiết, và rồi cũng không biết từ bao giờ, trong lòng Vũ Lăng đối với Mặc Khanh đã không còn chỉ là tình bạn.
Khi Vũ Lăng phát hiện ra tình cảm thật của bản thân, đó là vào lúc anh vừa bước chân vào trường cấp ba.
Nhưng tiếc thay, Mặc Khang lại chỉ luôn xem anb là bạn, không hơn không kém. Bởi vậy mà anh đã không tỏ tình, cố thu giữ cảm xúc mình lại, ở bên Mặc Khanh như một người bạn thân.
Nhưng rồi, bi kịch xảy ra.
Gia đình của Mặc Khanh, vốn dĩ cũng có thế lực khá lớn. Cứ nghĩ sống trong nhung lụa là sung sướng, nhưng không, đối với Mặc Khanh, đó là áp lực.
Cô phải học ngày học đêm, học đến mức khô rạc cả người, xanh xao như không có sức sống. Càng lên lớp cao hơn, cô lại càng không có thời gian chơi bời với Vũ Lăng như trước. Cô chỉ có thể ở nhà, học và học, không được làm gì ngoài học.
"Thật quá đáng!" Tô Dĩ An thốt lên.
Vũ Dương cũng chỉ biết thở dài, nhìn ra cửa sổ, kể tiếp.
Rồi đến một ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/775025/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.