"Ồ~~~!" Đám người xung quanh "ồ" lên một cái khiến cả hai thoáng rùng mình. Vũ Lăng nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ An. Cô nhóc này hôm nay lại muốn lộ liễu đến thế này cơ à? Hay là muốn làm bạn gái thật sự của anh rồi. Tô Dĩ An vẫn giơ tay lên như thế, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Vũ Lăng. Mẹ ơi, hồi hộp còn hơn cả gửi thư tình nữa. Việc cô quyết định tặng quà cho anh giữa rừng mắt như thế này ngay từ đầu đã là một quyết định táo bạo rồi. Cô cũng không hiểu sao lúc nãy cô lại có thể to gan đến như vậy. Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào: "Có nhận không?" "Hỏi thừa, đương nhiên là nhận chứ sao?" "Tô Dĩ An tặng quà công khai thế này, liệu có phải gián tiếp chứng minh quan hệ của hai người bọn họ luôn không?" "Cũng có thể lắm chứ! Dù sao tin đồn đó cũng lâu lắm rồi, lúc nào cũng chỉ bảo là đồn đại vậy thôi, thế mà tôi thấy hai người đó cũng "thật" quá đó chứ!" Nghe được thấp thoáng vài câu của đám đông xung quanh, Tô Dĩ An lại càng hồi hộp đến nghẹt thở. Vũ Lăng càng chần chừ, cô lại càng nhồi máu cơ tim. Hoắc Thừa Ân lẩn trong đám đông, miệng cũng lẩm bẩm liên tục: "Nhận đi! Tên đầu gỗ chết tiệt! Nhận đi!" Vũ Lăng nán lại hồi lâu, rồi anh mới quyết định nhận. Anh vừa cầm lấy hộp quà từ tay Tô Dĩ An, đám đông lại một phen náo loạn. "Thấy chưa? Tôi đã bảo hai người đó có gian tình thật rồi mà!" Có gian tình cái khỉ khô! Tặng quà cũng là có gian tình hả? Có khi sau vụ việc này, tin tức giữa cô và Vũ Lăng hẹn hò lại được lên "hot search". Tô Dĩ An có thể trông thấy được, trong khóe mắt anh có xuất hiện ý cười, anh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn!" Tô Dĩ An chỉ biết cười bẽn lẽn. Không dám ở lại lâu, cô vội chạy biến đi. Áp lực! Quá áp lực! Cô có cảm giác như chân mình sắp mềm nhũn ra rồi. Cô chạy ra xa, nấp sau bức tường, thở hồng hộc. Diệp Lục Nghiên đứng đây từ nãy giờ, trông thấy cô chạy tới, gấp gáp hỏi han. Tô Dĩ An chỉ biết cười sung sướng, giơ ngón cái lên. Thành công rồi! Về phía Vũ Lăng, cô vừa chạy biến đi mất, đám đông cũng giải tán, chỉ còn lại mỗi mình Hoắc Thừa Ân. Trong lòng Vũ Lăng vui đến lạ. Anh cứ ngỡ cô sẽ không tặng quà giáng sinh cho anh, nhưng anh đâu ngờ cô lại tặng trong cái thời khắc quá lộ liễu như thế này. Cả đêm qua anh không ngủ nổi, chỉ vì ghen tị với thằng em trai mình. Bây giờ thì tâm trạng có thể thả lỏng thêm chút rồi. Anh không thèm cất món quà vào trong cặp, cầm luôn trên tay, nâng niu như bảo bối. Anh cất giọng nói to: "Hoắc Thừa Ân! Về!" "Hả? À...ừ..." Hoắc Thừa Ân trợn mắt lên, không kịp phản ứng lại với câu nói bất ngờ của anh. Thật muốn chửi thề. Cả sáng không thèm đoái hoài tới người ta, xem người ta như người dưng nước lã, à không, có khi phải tàn nhẫn hơn là xem người ta như không tồn tại trên đời, thế mà bây giờ, chỉ vì một món quà của Tô Dĩ An, tên chết tiệt đó mới quan tâm tới sự hiện diện của anh. Được lắm! Khá lắm Vũ Lăng! Chung sống với nhau suốt mấy năm trời, lần đầu tiên anh nhận ra thằng bạn thân của mình khốn nạn đến mức nào. [...] Vừa về tới nhà, anh quăng luôn cặp sách xuống giường, ngồi vào bàn học, mở hộp quà. Anh mở vô cùng chậm, vô cùng cẩn thận, dường như chỉ sợ làm hư cả tờ giấy bọc quà. Một quả cầu tuyết dần dần xuất hiện trước mắt anh, khiến Vũ Lăng có chút sững sờ, im lặng một hồi lâu. Một quả cầu tuyết...với bên trong là bức tượng cô dâu - chú rể đang cùng khiêu vũ. Tô Dĩ An, cô tặng tôi món quà này là có ý nghĩa gì? Khóe môi Vũ Lăng cong lên. Anh không muốn nghĩ tới trường hợp này đâu, nhưng cũng có khả năng lắm chứ. Anh lôi điện thoại ra, chụp một tấm, gửi luôn cho Tô Dĩ An, kèm theo một dòng tin nhắn: [Món quà đẹp lắm! Cảm ơn cô! Không biết nó có ý nghĩa gì?] Đọc được dòng tin nhắn kia, Tô Dĩ An đúng lúc đang uống nước cũng phải giật mình mà phun ra, ướt cả sàn nhà, khiến Diệp Lục Nghiên cũng phải giật mình theo. Cô quay sang nhìn Diệp Lục Nghiên, ánh mắt có phần hoảng loạn, có phần tức giận: "Diệp Lục Nghiên! Là cậu tráo quả cầu tuyết đúng không?" Rồi! Có điềm rồi! Cô vẫn giả bộ điềm tĩnh, cứ như thể là người bị hại, bước tới chỗ Tô Dĩ An: "Là sao chứ? Tớ không hiểu gì cả!" Tô Dĩ An giơ điện thoại ra trước mặt Diệp Lục Nghiên, gằn lên từng chữ: "Diệp Lục Nghiên! Cậu hại đời tớ rồi!" Diệp Lục Nghiền nhìn bức hình, lại nhìn thêm dòng tin nhắn của Vũ Lăng phía dưới, cô không nhịn nổi mà bật cười sằng sặc. Thế mà thật sự là Vũ Lăng lại nghĩ là Tô Dĩ An có tình ý thật sao? Quả nhiên yêu vào rồi thì chẳng có ai bình thường. Đến một người thông minh như Vũ Lăng mà có lúc ngây ngô như thế này. Cô khoác tay lên vai Tô Dĩ An, trấn an: "Tớ chỉ đang giúp cậu thôi mà! Cậu không thấy bước tiến của hai người đang ngày càng tiến xa hơn à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]