Mời được Vũ Lăng tới đây tham dự còn khó hơn cả lên trời nữa.
Mặc dù dạo này quan hệ giữa cô và Vũ Lăng cũng tương đối ổn, chưa có chút xích mích gì, nhưng cô không đủ tự tin để mời anh ta đâu.
Nhìn cô thê thảm vậy, họ cũng đành nương tay:
"Thôi được, vậy em trai, anh trai gì đó của Vũ Lăng thì sao?"
A! Đúng rồi! Vũ Dương! Ít nhất thì tên nhóc đó cũng dễ hơn anh trai nó nhiều!
Tối hôm đó, Tô Dĩ An cố dùng chất giọng ngọt nhất có thể để giảng bài cho Vũ Dương. Cậu thấy Tô Dĩ An khác lạ như vậy, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
"Rốt cuộc thì cô muốn gì đây?" Vũ Dương chống tay lên bàn, nhìn Tô Dĩ An.
"Bộ...cô dễ đoán thế hả?" Tô Dĩ An nhướng mày.
Vũ Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Đâu chỉ dễ đoán, trên mặt Tô Dĩ An còn khắc rõ cả dòng chữ: "Hãy giúp tôi với!" kia kìa.
"Thì...chuyện là..." Tô Dĩ An ấp úng.
"Nói nhanh coi! Bình thường quát mắng dữ lắm mà!" Vũ Dương bực mình gắt lên.
"..." Em có muốn cô làm người lương thiện không?
Từ sau cái vụ tên nhóc này bỏ nhà đi chơi ở quán net, không hiểu sao cô cứ thấy Vũ Dương ngoan ngoãn hơn bình thường, cũng không quát mắng cô bằng mấy lời nặng nề như trước nữa. Nó lại chăm chỉ học mới lạ chứ. Nhưng thôi kệ, thay đổi sao cô cũng không quan tâm, chỉ cần chăm học là cô thấy ổn rồi.
"Tối mai...chỗ cô tổ chức ăn uống nhân dịp Noel, em đi cùng cô được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/775014/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.