Bà chủ lại hỏi tiếp:
"Thế, cậu muốn mua loại nào?"
"Loại...loại nào ấy ạ?"
"Hàng ngày, ban ngày, hay là ban đêm?"
"..."
"Có cánh, hay là không có cánh?"
"..."
Có cánh hay không có cánh là cái quỷ gì? Nó bay được hả?
Vũ Lăng mặt mày đen sì, nhìn bà chủ.
"Ban ngày, có cánh!" Anh đáp lại.
"Được rồi!" Bà chủ gật gù, quay lưng đi kiếm.
Hoắc Thừa Ân mon men đi tới bên cạnh Vũ Lăng, thì thầm:
"Loại ban ngày với ban đêm là kiểu gì thế? Có cánh hay không có cánh là sao?"
Mi tâm Vũ Lăng nổi lên từng gân xanh, đen sì, sa sầm cả mặt mày. Anh gằn giọng:
"Tớ cũng không biết!"
"Tổ tông của tôi ơi! Vậy mà cậu trả lời dứt khoát thế?" Hoắc Thừa Ân kêu lên.
"Trả lời theo cảm tính!"
"..." Được rồi, cậu nói gì cũng đúng.
Hoắc Thừa Ân lại thở dài:
"Chán cậu quá đấy! Không phải mẹ cậu, dì cậu cũng là con gái sao? Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ đi mua mấy thứ này cho họ hả?"
Vũ Lăng chau mày nhìn Hoắc Thừa Ân. Chắc mẹ tên này không phải con gái?
Vũ Lăng chỉ im lặng đợi bà chủ, cầm theo bịch đen trên tay, bước ra khỏi quán, anh mới có cảm giác mình được sống lại.
"Liệu có mua đúng đồ không thế?" Hoắc Thừa Ân ái ngại.
Vũ Lăng chỉ biết nghiến răng:
"Đúng!"
[...]
Bước vào phòng y tế, cả hai đều rũ rượi như vừa đánh trận về.
"Tiền bối, hai người có sao không?" Tô Dĩ An lo lắng hỏi.
Hay rồi, cô đoán chắc cả hai người họ sắp hận cô đến tận tủy rồi.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/775007/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.