"Vũ tổng, anh say rồi!" Tô Dĩ An sợ hãi đẩy anh ra, nhưng cô càng đẩy, thì anh lại càng ôm chặt lấy cô.
Anh chỉ muốn khoảng khắc này dừng lại mãi mãi. Đã bao lần trông thấy cô, nhưng cô lại luôn xem anh nhự sếp và nhân viên, luôn tạo khoảnh cách, anh vốn không có cách nào tới gần đười cô.
"Nhưng...còn chuyện Khước Thần..."
"Là tôi ghen! Tôi ghen! Được chưa?"
[…]
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, cả hai ông bà Tô đã thấy giữa hai người thanh niên này có vấn đề.
"Ông đoán xem, hai đứa nó có chuyện gì thế? Hôm qua vốn rất bình thường, hôm nay lại bỗng nhiên bày đặt ngại ngùng?" Bà Tô khó hiểu khoanh tay trước ngực, quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Tô Dĩ An lẳng lặng làm việc, một mình cô ôm hết mọi việc trong nhà. Đột nhiên thấy con gái mình siêng năng như thế, đến mẹ ruột là bà Tô đây còn phải ngỡ ngàng. Lại thêm một Vũ Lăng, anh cứ đi theo Tô Dĩ An như cái đuôi, cô làm gì anh cũng làm chung, như thể muốn san sẻ bớt chút gánh nặng. Ngặt nỗi Tô Dĩ An lại cứ phớt lờ anh, giữ khoảng cách với anh, bất kì lúc nào anh mon men tới gần cô, cô lại bỏ đi làm việc khác.
Ông Tô cũng phải lắc đầu ngán ngẩm:
"Tôi cũng bó tay!"
Rồi ông lại quay sang nhìn bà Tô:
"Hay là tối hôm qua, bọn tôi say rượu, nói lung tung gì chăng?"
Bà Tô nhăn mặt, nhìn ông già:
"Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/2277675/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.