Chương trước
Chương sau
Nói gì thì nói, từ khi cô vào công ty tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Vũ Lăng nhắn tin riêng cho cô đấy.

Thấy tin nhắn của anh ta, cô giật mình đến ngu người.

Vũ tổng đích thân nhắn tin cho cô, rốt cuộc là có chuyện gì?

Cô run run cầm chuột, click vào đọc tin nhắn.

Chẳng nhắn nổi một câu, một chữ. Anh ta chỉ gửi cho cô một đoạn clip.

Tô Dĩ An nhăn mày, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng rồi bản tính tò mò lại trỗi dậy, khiến cô không đợi được mà ấn vào xem ngay.

"Vũ tổng! Anh đúng là cao tay!" Tô Dĩ An kích động reo lên.

Bao nhiêu ánh mắt cứ thế đổ dồn vào người cô. Cả người Tô Dĩ An hóa đá, trong trí óc của cô chỉ biết thốt ra một câu: Tiêu rồi.

Đã làm loạn trong giờ làm việc, lại còn gọi cái tên "Vũ tổng" to như vỡ chợ, cô đoán chắc ai cũng nghe rõ hết rồi.

"Tô Dĩ An! Trong giờ làm việc không được làm ồn!" Chủ nhiệm nghiêm giọng nói.

Kèm theo sau đó là vài tiếng cười khúc khích của những người xung quanh. Tô Dĩ An chỉ đành câm nín mà ngồi xuống, chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống.

Thánh thần thiên địa ơi! Nhục nhã quá!

Giang Hạ Sơ còn chêm vào mấy câu:

"Em khỏi lo! Bao nhiêu cô gái trong công ty này si mê Vũ tổng chứ đâu phải mỗi mình em!"

"..." Si mê cái nỗi gì chứ?



Trưởng phòng Khiêm, có lẽ là người thấy khó chịu nhất với cô trong công ty này, vừa trông thấy hành động của cô, ông ta đã bực mình mà lầm bầm:

"Không có phép tắc! Ỷ mình được Vũ tổng ưu ái nên thích làm gì thì làm sao? Rồi cũng sẽ đến ngày cô ta phải cuốn gói khỏi đây thôi!"

Lại đứng ngoài hành lang nhìn vào mà nói xấu người ta, Hoắc Thừa Ân vừa đi tới từ phía sau cũng không nhịn được mà bật cười.

"Trưởng phòng Khiêm còn có thời gian rảnh rỗi đứng đây phán xét cấp dưới của mình sao?"

Người có tật mới hay giật mình, quả thực ông ta bị anh làm cho giật mình đến suýt thì vỡ mật. Ông vội vội vàng vàng trấn tĩnh lại, sửa sang cà vạt trên cổ:

"Ồ! Hoắc Thừa Ân! Đến cậu cũng ỷ mình là bạn thân của Vũ tổng mà đứng đây dùng chất giọng kênh kiệu đó nói chuyện với tôi sao?"

Câu nói của trưởng phòng Khiêm khiến anh không khỏi thấy buồn cười. Chẳng buồn quan tâm tới ông ta, anh cúi đầu chào cho đúng phép tắc rồi đi vào bên trong phòng biên dịch, nhanh chóng đi tới chỗ Tô Dĩ An.

"Xem video tôi gửi cô chưa? Phải nói rằng Vũ Lằn đúng là nhìn xa trông rộng, tôi cũng phải bất ngờ đấy!"

Tô Dĩ An: "..." Sự xuất hiện của anh ở đây mới là cái khiến cô bất ngờ nhất đấy.

Vừa khiến mọi người nghĩ mình thích Vũ Lăng, bây giờ Hoắc Thừa Ân lại chẳng nói chẳng rằng chạy tới chỗ cô nói chuyện một cách thân mật. Sự hiểu lầm nay lại càng hiểu lầm.

Tên khốn Hoắc Thừa Ân này cho dù là có ý tốt với cô thì lúc tới đây cũng nên báo một câu chứ?

Xung quanh quả nhiên lại có những tiếng xì xào bàn tán:

"Không phải Hoắc Thừa Ân có bạn gái rồi à? Chắc không phải Tô Dĩ An tính "đập chậu cướp hoa" đó chứ?"

"Không phải cô ta thích Vũ tổng sao? Lẽ nào bắt cá hai tay?"

Hoắc Thừa Ân mi tâm nổi vạch đen, bực mình mà quát lại đám người kia. Sự tưởng tượng của đám con gái có phải quá phong phú rồi không vậy? Bạn gái anh là bạn thân của Tô Dĩ An, tại sao anh không thể không thân thiết? Hơn nữa, anh đâu dám ho he gì tới cô? Anh chưa muốn bị Vũ Lăng xử trảm.

Tên đó mà nãy nghe được chuyện cô có gian tình với anh, chắc anh sống không bằng chết.



Xử lý xong bọn họ, anh mới quay sang nhìn Tô Dĩ An:

"Rốt cuộc cô đã xem đoạn video tôi gửi cô chưa vậy? Sao nhìn vẫn còn bình tĩnh quá vậy?"

Tô Dĩ An đỡ trán:

"Vậy ra người gửi cho tôi đoạn video đó là anh à?"

"Phải, nó lưu trong máy Vũ Lăng, nên tiện thể tôi dùng tài khoản của cậu ta gửi sang cho cô."

"..."

Con mẹ nó! Lại khiến cô tưởng bở!

Tỉnh táo lại đi, Tô Dĩ An! Còn chưa chắc là người ta tỏ tình thật hay không mà mày đã dám mơ tới ước mơ xa xôi hơn rồi à?

Nhìn biểu cảm có chút thất vọng của Tô Dĩ An, Hoắc Thừa Ân chỉ biết tặc lưỡi. Nếu biết vậy anh đã không nói ra.

Mặt mày Tô Dĩ An vô cùng khó coi, click chuột phát video. Hoắc Thừa Ân cũng đứng phía sau cô, xem cùng. Mặt mày anh ta vô cùng hớn hở như nhặt được vàng, lại khiến Tô Dĩ An phải tò mò.

Thế mà trong đoạn video lại là góc làm việc của Tô Dĩ An. Lúc nãy xem được vài giây đầu, cô còn sung sướng hét lên vì nghĩ mình sắp có chứng cứ bắt kẻ gian, nhưng càng xem, sắc mặt cô lại càng khó coi.

Góc quay này...nhìn thế nào cũng giống đặt camera quay lén.

"Anh ta theo dõi tôi đấy à?" Tô Dĩ An nhướng mày nhìn Hoắc Thừa Ân.

Nếu anh ta đã đặt sẵn camera, tại sao trước đó không nói cho cô biết. Chẳng phải vì sợ chuyện anh bó mật lắp camera theo dõi cô bị phát hiện hay sao?

Haha! Vũ Lăng, không biết là anh sơ ý hay cố ý bảo Hoắc Thừa Ân gửi cái này cho cô, nhưng anh sắp đi đời rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.