Đêm, trên đường chỉ lác đác vài chiếc xe. Tô Dĩ An ngồi nhìn thơ thẩn ra bên ngoài. Cửa kính được hạ thấp xuống, gió thổi vào mặt cô, mát rượi.
Vẫn còn giận Vũ Lăng chuyện ban nãy, thành ra cả buổi cô không khác gì một người câm.
Cái sự im lặng này kéo dài từ khi cô ngồi vào trong xe cho tới khi tới trước cổng nhà cô.
"Cũng khuya rồi, chúc anh ngủ ngon!" Tô Dĩ An giọng lầm lì, chậm chạp bước ra ngoài.
Tâm trạng Tô Dĩ An bây giờ lúc lên lúc xuống, không tài nào mà lần.
Cô không chỉ giận Vũ Lăng vì chuyện anh cứ theo dõi cô, gây mất tự do. Cô còn giận Khước Thần, giận rất nhiều, vì anh lại nỡ lừa cô suốt ba năm trời.
Thấy cô như vậy, Vũ Lăng cũng không muốn làm phiền. Anh im lặng nhìn cô đi vào trong nhà, chỉ khi cô bước vào hẳn bên trong, anh mới phóng xe đi về.
Từ bên trong nhà nhìn ra bên ngoài, thấy chiếc xe đen nhanh chóng rời đi, Tô Dĩ An mới thở dài mệt mỏi mà ngồi phịch xuống sàn nhà.
Đàn ông đúng là những niềm đau. Sao cô lại phải dính dáng tới những chuyện rắc rối như thế này cơ chứ?
Ngày mai chắc chắn cô phải tới chỗ Khước Thần làm cho ra lẽ. Anh ta vẫn chưa biết cô đã phát hiện ra loại thuốc ấy. Cô thật sự rất tò mò muốn biết biểu cảm của Khước Thần sẽ như thế nào.
Từ một người mà cô luôn yêu thương, coi trọng như anh trai, chỉ trong chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/2277645/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.