Đúng lúc đó, Du Hạc cũng vừa tới nơi:
"Ồ! Vũ Dương, em tính về sao?"
Trông thấy Vũ Dương trước cửa, sắc mặt lại trầm trầm, khác xa với suy đoán của anh. Giang Tình tỉnh lại, cứ ngỡ Vũ Dương sẽ vui đáo để, ai ngờ lại trầm mặc hơn những ngày trước đó nữa.
Anh liếc con mắt nhìn về phía Giang Tình, cô nhóc ngồi trên giường bệnh, tay vẫn ôm chặt lấy bàn chân đang bó bột trắng xóa đã không còn chút cảm giác nào, khuôn mặt của cô cũng đờ đẫn cả ra. Nhìn tâm trạng của hai đứa này, đến cả Du Hạc cũng phải sầu não theo.
Vũ Dương nhìn anh, con mắt buồn bã:
"Em về trước, chị Giang cũng sắp tới rồi!"
Cậu ở lại, chỉ khiến tâm trạng Giang Tình tồi tệ hơn mà thôi.
Du Hạc chỉ biết thở dài, có nói gì cũng vô ích, nó nhất quyết rời đi, không để anh nói thêm câu nào. Bỏ qua Vũ Dương, anh nhanh chóng đi vào kiểm tra cho Giang Tình:
"Em đã bất tỉnh hai ngày rồi đấy!"
"Thật sao ạ? Không ngờ em lại ngủ lâu đến như vậy!"
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, tất cả đều bình thường, Du Hạc mới hài lòng gật đầu. Anh còn nói thêm với Giang Tình:
"Vũ Dương lo cho em lắm đấy! Biết mình có lỗi, nó chăm sóc cho em còn nhiều hơn chị ruột của em nữa!"
Nhưng Giang Tình cũng không thể vui nổi:
"Lúc bắt em lái moto, tại sao cậu ta không nghĩ tới kết cục này cơ chứ?"
Tới mức bị gãy chân, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/2277633/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.