"Giang Tình?" Con mắt Vũ Dương sáng lên, dường như vẫn có chút nghi ngờ, "Anh nói Giang Tình muốn gặp em?"
Vũ Lăng khẽ gật đầu, khiến Vũ Dương cũng phải bần thần cả người. Thậm chí cậu còn quên luôn cái cảm giác đau đớn đến thấu xương lúc nãy.
Hai ông bà kia chỉ biết nhìn nhau:
"Giang Tình là ai?"
Chẳng kịp hỏi, hai người liền bị Vũ Lăng kéo vào trong xe, chở luôn tới bệnh viện.
Mặt mày Vũ Diệm Sơn hậm hực như ăn phải ớt cay. Ngồi ở dãy ghế sau, suốt chặng đường ông cứ làm loạn:
"Vũ Lăng! Cho bố xuống! Bố tới đây không phải để cùng con tới bệnh viện!"
Mục đích của ông khi tới đây là kéo được Vũ Dương về nhà.
Vốn dĩ Vũ Lăng cũng đâu muốn đưa bố mẹ đi cùng. Nhưng khổ nỗi, ai lại để bố mẹ ở nhà một mình bao giờ.
Nếu Vũ Diệm Sơn cau có bao nhiêu, Giang Khả Dư lại thấy tò mò bấy nhiêu.
"Giang Tình là ai thế? Xinh không?"
"Vũ Dương à, con bé ấy với con có quan hệ gì thế?"
Cả Vũ Lăng và Vũ Dương chỉ biết ngồi phía trước mà im lặng thở dài.
Người ta đang nằm viện, vậy mà mẹ cứ hỏi mấy thứ quái quỷ.
Nhìn bộ dạng này của Ngọc Khả Dư, ai dám tin cô là một người phụ nữ sang trọng, hiền thục, hành động vô cùng chững chạc, đường hoàng chứ?
Cuối cùng, những câu hỏi tới tấp của Ngọc Khả Dư cũng khiến cậu phải cất giọng trả lời, từng câu từng chữ gằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/2277629/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.