Đã vài ngày không gặp Vũ Dương, nay lại bất ngờ trông thấy cậu đứng hổn hển thở dốc trước cửa, Giang Tình cũng phải bất ngờ mà thốt lên:
"Cậu làm gì ở đây thế?"
Lại nghĩ tới người mẹ vốn đã xem Vũ Dương như cái gai trong mắt vẫn đang ở quanh đây, Giang Tình lại hốt hoảng mà kêu lên:
"Không phải chị Sơ đã bảo cậu tạm thời không được tới đây rồi hay sao? Lỡ mẹ tớ trông thấy cậu thì sao đây?"
Giang Tình vừa nói, vừa có chút nghẹn ngào.
Những ngày không có Vũ Dương, thời gian trôi qua đối với Giang Tình thật vô nghĩa, không gì thú vị, chỉ thấy nó trôi qua một cách vô ích.
Bây giờ Vũ Dương đang đứng trước mặt cô. Vậy mà cô lại không thể vui vẻ chào đón cậu như thường ngày, cô lại phải đuổi cậu đi.
Nghĩ vậy, Giang Tình cũng thấy tủi không kém.
Mẹ cô mặc dù vô cùng hiền lành, đôn hậu. Nhưng mẹ yêu thương và cưng chiều đứa con gái út là Giang Tình cô rất nhiều. Cũng bởi thế mà bây giờ cô xảy ra cớ sự này, cho dù là một người phụ nữ hiền dịu nhất cũng phải nổi cơn điên.
Lúc đó cô chỉ e, người gặp chuyện chính là Vũ Dương.
Vậy mà tên đó vẫn cứ cứng đầu:
"Có gì phải sợ chứ? Mẹ mày cũng đâu thể giết được tao?"
"Vũ Dương!"
Cái miệng của cậu ta, vẫn cứ ngứa đòn như thường ngày.
Giang Tình bây giờ thực sự chỉ muốn chạy tới đẩy tên Vũ Dương này ra khỏi cổng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-tinh-dau/2277606/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.