Chương trước
Chương sau
Cũng bởi vì quả thật, anh còn không biết nên đưa ra lời khuyên gì cho thằng em ngây thơ của mình.

Cái ngày mà anh tỏ tình với Tô Dĩ An, cái ngày mà cả công ty bấn loạn lên vì hạ người đó, kì thực anh cũng chỉ hành động bộc phát, thậm chí sau đó anh cũng phải ngỡ ngàng trước những hành động mình vừa gây ra.

Mặt mày Vũ Dương vô cùng khó coi. Mục đích của cậu khi muốn Vũ Lăng tới đây là để xin lời khuyên cho buổi tỏ tình tối nay. Thế mà lời khuyên này thật sự...ba chấm.

Thà cậu đừng nhốt mình trong phòng dụ anh tới đây còn hơn.

Vũ Lặng lại khẽ cười, vò vò đầu Vũ Dương, khiến đầu cậu không khác gì tổ quạ:

"Nói tóm lại, anh tin tưởng vào em! Em chắc chắn sẽ không thất bại đâu!"

Vũ Dương bĩu môi, lảng đi chỗ khác:

"Nói thì dễ, làm mới khó!"

Cái buổi tối vô cùng trọng đại đối với cậu càng ngày càng tiến tới gần, thế mà cậu vẫn đang xoay mù trong mớ bòng bong.

Tại sao cái ngày hôm đó Giang Tình có thể tự nhiên mà ôm hôn cậu thế nhỉ? Cậu ta không ngại hay sao? Thậm chí sau buổi đó, cậu ta còn cười đùa, nói chuyện với cậu tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, phải mất mấy ngày cậu mới có thể quên đi chuyện này.

Vũ Lăng lại cứ thế mà bỏ đi, thật sự là không cho cậu một chút ý kiến gì ngoài việc nói toẹt ra một câu: "Tớ thích cậu!" đó hay sao?

Thật sến súa! Vậy mà ai cũng đồn Vũ Lăng là bậc cao tay trong làng tán gái!

Ngọc Khả Dư đứng bên ngoài, cố áp tai vào cửa nghe lén cuộc hội thoại bên trong. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghét cái loại cửa cách âm thế này bao giờ. Hoàn toàn không nghe được chút gì, lại khiến cô hồi hộp đến mức chỉ muốn xông vào bên trong.

Vũ Lăng vừa bước ra ngoài, cô đã lo lắng hỏi:



"Sao rồi, em con bị gì thế?"

"Cũng không có gì nghiêm trọng!" Anh nhìn mẹ, có chút trấn an, "Tối nay mẹ sẽ biết ngay thôi!"

Nói rồi, anh cứ vậy mà thong thả bỏ đi, tay đút vào túi quần, vừa đi vừa huýt sao. Nhìn bộ dạng của anh bây giờ, ai nghĩ anh là sếp cơ chứ? Nhìn không khác gì một dân chơi.

Ngọc Khả Dư méo mó cả mặt mày. Tối nay sẽ biết sao? Rốt cuộc là chuyện gì mà trông mờ ám thế?

Cô ngó vào bên trong phòng, nhìn Vũ Dương thẫn thờ ngồi trên giường, cô hoàn toàn không thể hiểu, rốt cuộc nãy giờ Vũ Lăng đã làm gì trong phòng thằng bé. Nhìn tâm trạng của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Tới xế chiều, Tô Dĩ An vừa tan ca đã nhanh chóng chạy tới nhà Giang Hạ Sơ.

Giang Tình chìm trong đống đồ đủ màu sắc, chọn từ lúc đầu chiều tới bây giờ vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý.

Tối nay là một ngày trọng đại, cô không thể nào ăn mặc mà không chuẩn bị gì được. Người ngoài sẽ nhìn vào mà phán xét cô, rồi Vũ gia, đặc biệt là Vũ Dương cũng sẽ vì đó mà liên lụy.

Tô Dĩ An chỉ biết bật cười:

"Em lo lắng quá rồi đấy!"

Có lẽ cũng bởi vì cô đã quen thuộc với Vũ gia, thế nên cô cũng không quá lo lắng. Còn Giang Tình, hình như con bé chưa từng đối diện với mọi người trong Vũ gia lần nào. Thế nên tâm trạng của con bé bây giờ âu cũng dễ hiểu.

Nhưng mà nhìn vào đống đồ mà Giang Tinh quăng khắp nơi trên sàn nhà, Tô Dĩ An cũng phải trầm mặc.

Bảo sao con bé thường ngày chỉ ăn vận những bộ đồ đơn giản. Những chiếc váy, chiếc đầm của Giang Tình...quá ư là lố.



Nếu như đi các buổi tiệc khác, những nơi nhốn nháo, thì mấy bộ đầm này còn có thể mặc, chứ còn tới buổi tiệc của Ngọc Linh Lung thì có hơi...

Giang Tình cũng vì thế mà sắp khóc tới nơi:

"Tô Dĩ An! Em phải làm sao đây?"

Thật sự đến Giang Tình cũng không hiểu nổi tại sao cô lại có thể đi mua được những bộ đồ trông thật "ghê" như thế này.

Thậm chí cả Giang Hạ Sơ cũng bất lực. Giang Hạ Sơ từ khi trở thành nhân viên văn phòng tới tận bây giờ, chẳng sắm nổi cho mình một bộ đầm đi chơi nào.

Bây giờ người mà Giang Tình có thể tin tưởng nhất chỉ có mình Tô Dĩ An mà thôi.

Tô Dĩ An bật cười, tháo chiếc balo cỡ vừa trên lưng mình ra, đặt xuống trước mặt Giang Tình.

Cũng may lúc ở Pháp cô có sắm cho mình vài bộ, kích cỡ chắc Giang Tình cũng vừa.

Những bộ đồ nhẹ nhàng, lại toát lên một vẻ đẹp cao sang, toàn những thiết kế tuyệt đẹp khiến Giang Tình mê mẩn đến mức không kịp chớp mắt.

Tô Dĩ An lựa ra bộ váy trắng, không quá hở hang, nhưng vẫn tôn lên được dáng người. Giang Tình có tỉ lệ cơ thể cân đối, phải nói rằng mặc bộ nào cũng rất hợp.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô vẫn quyết định chọn bộ đầm trắng cho Giang Tình. Bộ đầm này không phải nịnh nọt, nhưng nó giống hệt như được thiết kế ra để dành cho Giang Tình vậy.

Con bé mặc lên, đến Tô Dĩ An còn phải sững sờ, huống hồ là Vũ Dương.

"Tuyệt vời!"

Trang điểm thêm cho Giang Tình, Tô Dĩ An còn phải hãnh diện về mình. Lại có thể biến Giang Tình trở thành một cô gái xinh đẹp thế này. Cô còn bụm miệng cười mà bật nghĩ, liệu khi tới đó, sắc đẹp của con bé có lấn át cả Ngọc Linh Lung hay không? Chắc sẽ thú vị lắm đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.