Mặc dù Tâm đã rất cố gắng nghe giảng vì vừa rồi bỏ lỡ mất nửa tiết học, nhưng suy cho cùng với cái não thiếu nếp nhăn của mình, cô cảm thấy chất xám bên trong không đủ dùng. Tại sao người ta học một hiểu mười, mà cô học mười chỉ hiểu có một vậy nhỉ?
Tâm đau lòng ngồi ở trong góc lớp làm bài tập, trong khi các bạn khác đang tận hưởng 5 phút nghỉ giữa tiết thì cô lại phải cắm đầu lật sách.
Trí vốn không muốn để tâm tới cô bạn cùng bàn nữa, nhưng âm thanh sàn sạt bên cạnh khiến cậu không chú ý không được. Nhìn động tác vò đầu bứt tóc của ai kia, cậu buồn cười, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Tâm sao thế?”
Nghe cậu hỏi, thiếu nữ trưng vẻ mặt đáng thương cún con ra, nói:
“Lúc nãy vào trễ, có mấy câu tớ không hiểu lắm.”
Mặc dù cô học tiếng Anh cũng rất tốt nhưng bây giờ thật sự mù tịt, hay là vụ va đập lúc ra chơi làm não cô đình trệ vậy ta? Tâm thầm nghĩ, mắt mở to nhìn mấy dòng chữ trên sách, rồi lại nhăn mày đăm chiêu.
Trí hắng giọng một cái, tay phải cầm bút chì chấm nhẹ vào vở của cô, nói:
“Chỗ này không đúng.”
“Ồ, để tớ sửa.” Cô nàng nào đó nhanh chóng dùng tẩy xóa đi và viết lại.
Người bên cạnh tốt bụng nhắc nhở:
“Cậu chú ý trong câu có từ để nhận biết đó.”
“Đây hả?”
“Ừm.”
Trí rất kiên nhẫn trả lời, mắt lại không nhìn vào vở mà dừng trên khuôn mặt chăm chú của thiếu nữ.
Tâm không biết đang bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/199990/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.