Tâm cứ đứng ngây ngốc bên giường bệnh của Trí mà nhìn cậu, cảm giác có lỗi cứ bám dính lấy cô.
Bác gái cũng đỏ hết cả mắt, chắc là đau lòng lắm mà không khóc được. Bác cầm tay cô, vỗ về an ủi:
“Trí không sao rồi, con coi mà về nhà ngủ nghỉ gì đi, hơn 2h sáng ở lại đây mẹ con lo lắng thêm.”
Vốn Tâm còn muốn ở lại với lớp trưởng thêm một lúc nữa, nhưng hiện tại cậu ấy không có dấu hiệu tỉnh, phòng bệnh thường cũng không rộng rãi gì, mẹ còn ở nhà chờ cô. Rất nhiều lý do khiến Tâm phải ngậm ngùi lui về, trước khi đi, cô cúi gập người xin lỗi bố mẹ Trí rồi mới phóng nhanh ra ngoài.
Mặt mũi Trí bị trầy xướt rất nhiều, sau này không biết có để lại sẹo không? Tâm mếu mó đi tới chỗ anh trai, nói:
“Về thôi anh, Trí không sao rồi.”
“Ừ, tới nhìn một cái thôi, về ngủ đi rồi có gì mai quay lại.”
Tuấn Anh xoa đầu em gái, sau đó hai anh em trèo lên xe và vòng về nhà. Chờ rất lâu chỉ để nhìn một chút như vậy, nhưng Tâm không hề than vãn gì, cảm giác lo lắng tuy giảm bớt nhưng cứ áy náy mãi.
Lúc đi Tâm khóc quá trời quá đất, lúc về thì im thin thít.
Về nhà, Tâm cố gắng đi ngủ ngay. Cô sợ mình suy nghĩ linh tinh rồi mất ngủ, ngày mai không thể dậy đi thăm Trí được, nên chưa đầy nửa tiếng sau, cô đã an giấc.
Đúng sáu giờ sáng, tiếng chuông báo thức reo inh ỏi kéo Tâm tỉnh lại từ ác mộng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/1328429/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.